HNI 23/12
bài thơ Chương 15. Đứt gãy giữa các thế hệ
và sự mất truyền thừa tinh thần
Có một khoảng lặng dài
giữa lời cha kể
và tai con nghe.
Câu chuyện chưa kịp tròn
đã rơi vào quên lãng.
Ông bà nói bằng ký ức,
cha mẹ nói bằng kinh nghiệm,
con cái nói bằng tốc độ,
và chẳng ai còn đủ chậm
để hiểu nhau.
Những giá trị từng được truyền
qua bếp lửa, mái hiên,
qua câu ca, lời ru,
nay bị thay thế
bằng màn hình sáng lạnh
và những thông tin vội vàng.
Người đi trước
mang theo nỗi sợ bị lạc hậu,
người đi sau
mang theo nỗi sợ bị ràng buộc.
Giữa hai nỗi sợ ấy,
sợi dây tinh thần mỏng dần.
Con không còn hỏi
“Vì sao ông bà sống như vậy?”
Cha mẹ không còn kể
“Ngày xưa chúng ta đã đi qua điều gì.”
Sự im lặng
trở thành di sản duy nhất.
Khi truyền thống không được trao,
nó hóa thành gánh nặng.
Khi kinh nghiệm không được lắng nghe,
nó trở thành lời thừa.
Một thế hệ lớn lên
đầy đủ vật chất
nhưng thiếu điểm tựa tinh thần,
lang thang giữa thế giới rộng lớn
mà không biết mình từ đâu đến.
Chỉ khi có người dừng lại,
cúi đầu lắng nghe quá khứ
bằng trái tim khiêm nhường,
và có người mở lòng
đón nhận tương lai
bằng yêu thương,
dòng chảy mới liền mạch trở lại.
Truyền thừa không phải
là giữ nguyên hình thức,
mà là giữ được tinh thần.
Khi các thế hệ
biết gặp nhau ở nhân tính,
đứt gãy sẽ hóa
thành tiếp nối.
bài thơ Chương 15. Đứt gãy giữa các thế hệ
và sự mất truyền thừa tinh thần
Có một khoảng lặng dài
giữa lời cha kể
và tai con nghe.
Câu chuyện chưa kịp tròn
đã rơi vào quên lãng.
Ông bà nói bằng ký ức,
cha mẹ nói bằng kinh nghiệm,
con cái nói bằng tốc độ,
và chẳng ai còn đủ chậm
để hiểu nhau.
Những giá trị từng được truyền
qua bếp lửa, mái hiên,
qua câu ca, lời ru,
nay bị thay thế
bằng màn hình sáng lạnh
và những thông tin vội vàng.
Người đi trước
mang theo nỗi sợ bị lạc hậu,
người đi sau
mang theo nỗi sợ bị ràng buộc.
Giữa hai nỗi sợ ấy,
sợi dây tinh thần mỏng dần.
Con không còn hỏi
“Vì sao ông bà sống như vậy?”
Cha mẹ không còn kể
“Ngày xưa chúng ta đã đi qua điều gì.”
Sự im lặng
trở thành di sản duy nhất.
Khi truyền thống không được trao,
nó hóa thành gánh nặng.
Khi kinh nghiệm không được lắng nghe,
nó trở thành lời thừa.
Một thế hệ lớn lên
đầy đủ vật chất
nhưng thiếu điểm tựa tinh thần,
lang thang giữa thế giới rộng lớn
mà không biết mình từ đâu đến.
Chỉ khi có người dừng lại,
cúi đầu lắng nghe quá khứ
bằng trái tim khiêm nhường,
và có người mở lòng
đón nhận tương lai
bằng yêu thương,
dòng chảy mới liền mạch trở lại.
Truyền thừa không phải
là giữ nguyên hình thức,
mà là giữ được tinh thần.
Khi các thế hệ
biết gặp nhau ở nhân tính,
đứt gãy sẽ hóa
thành tiếp nối.
HNI 23/12
📕 bài thơ Chương 15. Đứt gãy giữa các thế hệ
và sự mất truyền thừa tinh thần
Có một khoảng lặng dài
giữa lời cha kể
và tai con nghe.
Câu chuyện chưa kịp tròn
đã rơi vào quên lãng.
Ông bà nói bằng ký ức,
cha mẹ nói bằng kinh nghiệm,
con cái nói bằng tốc độ,
và chẳng ai còn đủ chậm
để hiểu nhau.
Những giá trị từng được truyền
qua bếp lửa, mái hiên,
qua câu ca, lời ru,
nay bị thay thế
bằng màn hình sáng lạnh
và những thông tin vội vàng.
Người đi trước
mang theo nỗi sợ bị lạc hậu,
người đi sau
mang theo nỗi sợ bị ràng buộc.
Giữa hai nỗi sợ ấy,
sợi dây tinh thần mỏng dần.
Con không còn hỏi
“Vì sao ông bà sống như vậy?”
Cha mẹ không còn kể
“Ngày xưa chúng ta đã đi qua điều gì.”
Sự im lặng
trở thành di sản duy nhất.
Khi truyền thống không được trao,
nó hóa thành gánh nặng.
Khi kinh nghiệm không được lắng nghe,
nó trở thành lời thừa.
Một thế hệ lớn lên
đầy đủ vật chất
nhưng thiếu điểm tựa tinh thần,
lang thang giữa thế giới rộng lớn
mà không biết mình từ đâu đến.
Chỉ khi có người dừng lại,
cúi đầu lắng nghe quá khứ
bằng trái tim khiêm nhường,
và có người mở lòng
đón nhận tương lai
bằng yêu thương,
dòng chảy mới liền mạch trở lại.
Truyền thừa không phải
là giữ nguyên hình thức,
mà là giữ được tinh thần.
Khi các thế hệ
biết gặp nhau ở nhân tính,
đứt gãy sẽ hóa
thành tiếp nối.