HNI 22/12
Bài thơ Chương 17. Tôn giáo hình thức và sự khô cạn trải nghiệm nội tâm

Người ta đi lễ rất đông,
Mà tim đóng kín như không cửa vào.
Chuông rung khắp nẻo chiêm bao,
Lòng thì khô hạn, khát ao suối nguồn.
Môi đọc kinh, miệng thì thầm,
Nhưng tâm phiêu lạc trăm lần hơn xưa.
Lời thiêng rơi giữa nắng mưa,
Chưa kịp thấm đất đã vừa bay xa.
Áo đạo khoác nặng hình hài,
Mà quên cởi bỏ gông xiềng bên trong.
Quỳ lâu cho đúng nghi môn,
Đứng lên vẫn gánh oán – hơn – thua đầy người.
Có khi tượng Phật rất gần,
Mà lòng xa vắng, bâng khuâng chính mình.
Thắp nhang cầu phúc – cầu danh,
Quên cầu tỉnh thức, an lành nội tâm.
Đạo đâu nằm ở hương hoa,
Cũng không trú ngụ nơi tòa nguy nga.
Đạo là phút lặng đi qua,
Khi ta thấy rõ mình là ai đây.
Một giọt trải nghiệm nội tâm,
Còn hơn ngàn lễ mà tâm vắng nhà.
Khi lòng chạm được thật thà,
Thì không cần hỏi: Đạo là ở đâu.
HNI 22/12 📕 Bài thơ Chương 17. Tôn giáo hình thức và sự khô cạn trải nghiệm nội tâm Người ta đi lễ rất đông, Mà tim đóng kín như không cửa vào. Chuông rung khắp nẻo chiêm bao, Lòng thì khô hạn, khát ao suối nguồn. Môi đọc kinh, miệng thì thầm, Nhưng tâm phiêu lạc trăm lần hơn xưa. Lời thiêng rơi giữa nắng mưa, Chưa kịp thấm đất đã vừa bay xa. Áo đạo khoác nặng hình hài, Mà quên cởi bỏ gông xiềng bên trong. Quỳ lâu cho đúng nghi môn, Đứng lên vẫn gánh oán – hơn – thua đầy người. Có khi tượng Phật rất gần, Mà lòng xa vắng, bâng khuâng chính mình. Thắp nhang cầu phúc – cầu danh, Quên cầu tỉnh thức, an lành nội tâm. Đạo đâu nằm ở hương hoa, Cũng không trú ngụ nơi tòa nguy nga. Đạo là phút lặng đi qua, Khi ta thấy rõ mình là ai đây. Một giọt trải nghiệm nội tâm, Còn hơn ngàn lễ mà tâm vắng nhà. Khi lòng chạm được thật thà, Thì không cần hỏi: Đạo là ở đâu.
Like
Love
10
0 Comments 0 Shares