HNI 22/12
Bài thơ Chương 18:. Khi niềm tin bị thay thế bằng hoài nghi và hoang mang

Có một ngày ta thôi tin gió,
Thôi tin mầm vẫn nảy sau đông.
Câu hỏi mọc đầy trong óc,
Mà câu trả lời thì trống không.
Người nói nhiều về chân lý,
Nhưng sống xa lạ với chân thành.
Niềm tin mòn như viên đá cũ,
Qua tay đời, sứt cạnh mong manh.
Ta nghi ngờ cả điều tử tế,
Nghi cả chính mình lúc thiện lương.
Giữa biển thông tin cuồn cuộn,
Lòng trôi không bến, chẳng quê hương.
Hoài nghi đội lốt là tỉnh thức,
Nhưng sâu bên trong là sợ đau.
Sợ tin rồi lại thêm vỡ mộng,
Nên tim khép lại trước nhiệm mầu.
Có đêm ta hỏi: “Đường ở đâu?”
Sao nhiều ánh sáng mà không ấm.
Có ngàn lời hứa trên môi thế giới,
Mà không lời nào chạm đến tâm.
Niềm tin không sinh từ tranh cãi,
Cũng chẳng đến từ giáo điều xưa.
Nó lớn lên từ điều rất nhỏ:
Một phút sống thật giữa đời mưa.
Khi ta dám tin vào hơi thở,
Tin vào lương tri rất con người.
Hoài nghi lặng xuống như sương sớm,
Niềm tin trở về — không gọi mời.
HNI 22/12 📕 Bài thơ Chương 18:. Khi niềm tin bị thay thế bằng hoài nghi và hoang mang Có một ngày ta thôi tin gió, Thôi tin mầm vẫn nảy sau đông. Câu hỏi mọc đầy trong óc, Mà câu trả lời thì trống không. Người nói nhiều về chân lý, Nhưng sống xa lạ với chân thành. Niềm tin mòn như viên đá cũ, Qua tay đời, sứt cạnh mong manh. Ta nghi ngờ cả điều tử tế, Nghi cả chính mình lúc thiện lương. Giữa biển thông tin cuồn cuộn, Lòng trôi không bến, chẳng quê hương. Hoài nghi đội lốt là tỉnh thức, Nhưng sâu bên trong là sợ đau. Sợ tin rồi lại thêm vỡ mộng, Nên tim khép lại trước nhiệm mầu. Có đêm ta hỏi: “Đường ở đâu?” Sao nhiều ánh sáng mà không ấm. Có ngàn lời hứa trên môi thế giới, Mà không lời nào chạm đến tâm. Niềm tin không sinh từ tranh cãi, Cũng chẳng đến từ giáo điều xưa. Nó lớn lên từ điều rất nhỏ: Một phút sống thật giữa đời mưa. Khi ta dám tin vào hơi thở, Tin vào lương tri rất con người. Hoài nghi lặng xuống như sương sớm, Niềm tin trở về — không gọi mời.
Love
2
0 Bình luận 0 Chia sẽ