HNI 23-12
**CHƯƠNG 39: LUẬT ÁNH SÁNG – LUẬT DOANH NHÂN VÌ CỘNG ĐỒNG**

Mọi xã hội suy đồi đều bắt đầu từ bóng tối.
Và mọi nền văn minh bền vững đều được xây trong ánh sáng.
HNI gọi nguyên lý đó bằng một cái tên giản dị nhưng dứt khoát:
Luật Ánh Sáng.
Đây không phải là một bộ luật pháp lý.
Không phải điều khoản cưỡng chế.
Mà là luật tự thân – luật mà doanh nhân tự nguyện đặt mình dưới nó,
trước khi xã hội buộc họ phải làm vậy.
1. Ánh sáng không trừng phạt – ánh sáng phơi bày
Luật Ánh Sáng không tồn tại để trừng phạt con người.
Nó tồn tại để không cho cái sai có chỗ ẩn nấp.
Trong ánh sáng:
Gian dối tự lộ diện
Ngụy biện tự mất sức
Chiêu trò tự trở nên thô kệch
HNI tin rằng:
Phần lớn cái xấu tồn tại không phải vì nó mạnh,
mà vì nó được che giấu đủ lâu.
2. Doanh nhân là người quyết định bật đèn hay tắt đèn
Luật pháp thường đến sau hậu quả.
Đạo đức phải đi trước hành vi.
Trong HNI, doanh nhân không được hỏi:
“Việc này có bị cấm không?”
Mà phải hỏi:
“Việc này có thể đứng được dưới ánh sáng không?”
Nếu một quyết định:
Không thể công khai
Không thể giải thích rõ
Không thể chịu phản biện
thì quyết định đó không phù hợp với Luật Ánh Sáng.
3. Ánh sáng là trách nhiệm, không phải chiêu trò
Minh bạch không phải là phô bày hình ảnh đẹp.
Minh bạch là chấp nhận bị nhìn thấy cả phần chưa hoàn hảo.
HNI phản đối:
“Minh bạch có chọn lọc”
“Công khai có kiểm soát”
“Sự thật được biên tập”
Ánh sáng chỉ có một trạng thái: đủ để nhìn rõ.
4. Luật Ánh Sáng khác với luật thị trường
Luật thị trường hỏi:
Lãi bao nhiêu?
Tăng trưởng thế nào?
Luật Ánh Sáng hỏi:
Ai bị ảnh hưởng?
Ai chịu rủi ro?
Ai phải trả giá nếu việc này sai?
Một doanh nghiệp có thể thành công theo luật thị trường,
nhưng thất bại theo Luật Ánh Sáng.
HNI chọn ưu tiên câu hỏi thứ hai.
5. Quyền lực càng lớn, ánh sáng càng phải mạnh
Một cá nhân nhỏ sai, hậu quả nhỏ.
Một doanh nghiệp lớn sai, hậu quả xã hội.
Vì vậy, HNI đặt ra nguyên tắc:
Quyền lực kinh tế tỷ lệ thuận với nghĩa vụ minh bạch.
Doanh nghiệp càng lớn → càng phải mở
Người lãnh
HNI 23-12 **CHƯƠNG 39: LUẬT ÁNH SÁNG – LUẬT DOANH NHÂN VÌ CỘNG ĐỒNG** Mọi xã hội suy đồi đều bắt đầu từ bóng tối. Và mọi nền văn minh bền vững đều được xây trong ánh sáng. HNI gọi nguyên lý đó bằng một cái tên giản dị nhưng dứt khoát: Luật Ánh Sáng. Đây không phải là một bộ luật pháp lý. Không phải điều khoản cưỡng chế. Mà là luật tự thân – luật mà doanh nhân tự nguyện đặt mình dưới nó, trước khi xã hội buộc họ phải làm vậy. 1. Ánh sáng không trừng phạt – ánh sáng phơi bày Luật Ánh Sáng không tồn tại để trừng phạt con người. Nó tồn tại để không cho cái sai có chỗ ẩn nấp. Trong ánh sáng: Gian dối tự lộ diện Ngụy biện tự mất sức Chiêu trò tự trở nên thô kệch HNI tin rằng: Phần lớn cái xấu tồn tại không phải vì nó mạnh, mà vì nó được che giấu đủ lâu. 2. Doanh nhân là người quyết định bật đèn hay tắt đèn Luật pháp thường đến sau hậu quả. Đạo đức phải đi trước hành vi. Trong HNI, doanh nhân không được hỏi: “Việc này có bị cấm không?” Mà phải hỏi: “Việc này có thể đứng được dưới ánh sáng không?” Nếu một quyết định: Không thể công khai Không thể giải thích rõ Không thể chịu phản biện thì quyết định đó không phù hợp với Luật Ánh Sáng. 3. Ánh sáng là trách nhiệm, không phải chiêu trò Minh bạch không phải là phô bày hình ảnh đẹp. Minh bạch là chấp nhận bị nhìn thấy cả phần chưa hoàn hảo. HNI phản đối: “Minh bạch có chọn lọc” “Công khai có kiểm soát” “Sự thật được biên tập” Ánh sáng chỉ có một trạng thái: đủ để nhìn rõ. 4. Luật Ánh Sáng khác với luật thị trường Luật thị trường hỏi: Lãi bao nhiêu? Tăng trưởng thế nào? Luật Ánh Sáng hỏi: Ai bị ảnh hưởng? Ai chịu rủi ro? Ai phải trả giá nếu việc này sai? Một doanh nghiệp có thể thành công theo luật thị trường, nhưng thất bại theo Luật Ánh Sáng. HNI chọn ưu tiên câu hỏi thứ hai. 5. Quyền lực càng lớn, ánh sáng càng phải mạnh Một cá nhân nhỏ sai, hậu quả nhỏ. Một doanh nghiệp lớn sai, hậu quả xã hội. Vì vậy, HNI đặt ra nguyên tắc: Quyền lực kinh tế tỷ lệ thuận với nghĩa vụ minh bạch. Doanh nghiệp càng lớn → càng phải mở Người lãnh
Like
Love
7
2 Bình luận 0 Chia sẽ