HNI 24/12
CHƯƠNG 20:
CON NGƯỜI SỐNG NHIỀU VAI DIỄN, ÍT CHÂN THẬT
1. Khi cuộc sống trở thành một sân khấu khổng lồ
Xã hội hiện đại giống như một sân khấu rộng lớn, nơi mỗi con người vừa là diễn viên, vừa là khán giả của nhau. Mỗi ngày trôi qua, ta bước ra ngoài với những vai diễn được định hình sẵn: vai người thành công, vai người mạnh mẽ, vai người tích cực, vai người biết điều, vai người không được phép yếu đuối. Ta học cách nói những điều nên nói, làm những điều nên làm, thể hiện những gì được mong đợi – ngay cả khi điều đó không phản ánh con người thật bên trong.
Sống nhiều vai diễn dần trở thành kỹ năng sinh tồn. Ai diễn tốt hơn thì được công nhận hơn. Ai giữ được hình ảnh ổn định hơn thì được tin tưởng hơn. Ai thể hiện ít “vết nứt” hơn thì được xem là trưởng thành hơn. Và như thế, con người học cách che giấu bản thân, thay vì thấu hiểu chính mình.
Nhưng cái giá phải trả cho một đời sống nhiều vai diễn là sự hao mòn âm thầm của tính chân thật – thứ cốt lõi làm nên sự sống tinh thần.

2. Vai diễn sinh ra từ nỗi sợ bị từ chối
Ít ai sinh ra đã muốn sống giả. Con người bắt đầu đeo mặt nạ vì sợ: sợ không được chấp nhận, sợ bị đánh giá, sợ bị bỏ rơi, sợ không đủ tốt trong mắt người khác. Từ rất sớm, chúng ta học được rằng: muốn được yêu thương, ta phải “đúng”; muốn được công nhận, ta phải “giỏi”; muốn được an toàn, ta phải “phù hợp”.
Dần dần, con người điều chỉnh hành vi để làm hài lòng thế giới bên ngoài. Ta cười khi không vui, gật đầu khi không đồng thuận, im lặng khi cần lên tiếng. Mỗi lần như thế, một phần chân thật bên trong bị đẩy lùi.
Vai diễn không chỉ tồn tại nơi công sở hay xã hội, mà len lỏi cả trong gia đình, trong các mối quan hệ thân thiết. Ngay cả nơi đáng lẽ an toàn nhất, con người cũng không dám sống thật trọn vẹn.

3. Cái tôi xã hội và cái tôi bị bỏ quên
Con người hiện đại sở hữu một “cái tôi xã hội” rất phát triển: biết xây dựng hình ảnh, biết định vị bản thân, biết thể hiện đúng lúc, đúng chỗ. Nhưng song song với đó, “cái tôi bản thể” – con người thật với cảm xúc, giới hạn, mong manh và khát khao sâu kín – lại ngày càng bị bỏ quên.
HNI 24/12 🌺CHƯƠNG 20: CON NGƯỜI SỐNG NHIỀU VAI DIỄN, ÍT CHÂN THẬT 1. Khi cuộc sống trở thành một sân khấu khổng lồ Xã hội hiện đại giống như một sân khấu rộng lớn, nơi mỗi con người vừa là diễn viên, vừa là khán giả của nhau. Mỗi ngày trôi qua, ta bước ra ngoài với những vai diễn được định hình sẵn: vai người thành công, vai người mạnh mẽ, vai người tích cực, vai người biết điều, vai người không được phép yếu đuối. Ta học cách nói những điều nên nói, làm những điều nên làm, thể hiện những gì được mong đợi – ngay cả khi điều đó không phản ánh con người thật bên trong. Sống nhiều vai diễn dần trở thành kỹ năng sinh tồn. Ai diễn tốt hơn thì được công nhận hơn. Ai giữ được hình ảnh ổn định hơn thì được tin tưởng hơn. Ai thể hiện ít “vết nứt” hơn thì được xem là trưởng thành hơn. Và như thế, con người học cách che giấu bản thân, thay vì thấu hiểu chính mình. Nhưng cái giá phải trả cho một đời sống nhiều vai diễn là sự hao mòn âm thầm của tính chân thật – thứ cốt lõi làm nên sự sống tinh thần. 2. Vai diễn sinh ra từ nỗi sợ bị từ chối Ít ai sinh ra đã muốn sống giả. Con người bắt đầu đeo mặt nạ vì sợ: sợ không được chấp nhận, sợ bị đánh giá, sợ bị bỏ rơi, sợ không đủ tốt trong mắt người khác. Từ rất sớm, chúng ta học được rằng: muốn được yêu thương, ta phải “đúng”; muốn được công nhận, ta phải “giỏi”; muốn được an toàn, ta phải “phù hợp”. Dần dần, con người điều chỉnh hành vi để làm hài lòng thế giới bên ngoài. Ta cười khi không vui, gật đầu khi không đồng thuận, im lặng khi cần lên tiếng. Mỗi lần như thế, một phần chân thật bên trong bị đẩy lùi. Vai diễn không chỉ tồn tại nơi công sở hay xã hội, mà len lỏi cả trong gia đình, trong các mối quan hệ thân thiết. Ngay cả nơi đáng lẽ an toàn nhất, con người cũng không dám sống thật trọn vẹn. 3. Cái tôi xã hội và cái tôi bị bỏ quên Con người hiện đại sở hữu một “cái tôi xã hội” rất phát triển: biết xây dựng hình ảnh, biết định vị bản thân, biết thể hiện đúng lúc, đúng chỗ. Nhưng song song với đó, “cái tôi bản thể” – con người thật với cảm xúc, giới hạn, mong manh và khát khao sâu kín – lại ngày càng bị bỏ quên.
Love
4
0 Comments 0 Shares