HNI 26-12 - B5
BÀI THƠ CHƯƠNG 2 – TỰ DO & TRẬT TỰ

Tự do sinh ra cùng hơi thở đầu tiên
nhưng trưởng thành rất muộn
khi con người học cách
không chạy trốn chính mình
Trật tự đến sau
như đường viền của bức tranh
không để giam giữ màu sắc
mà để màu không tràn thành hỗn loạn
Tự do muốn mở mọi cánh cửa
Trật tự hỏi: ai sẽ giữ ngôi nhà đứng vững
một bên nghe tiếng gió
một bên nghe tiếng nứt của nền móng
Không có trật tự
tự do hóa thành cơn bão
không có tự do
trật tự thành nhà tù không cửa sổ
Lịch sử đầy những quảng trường cháy sáng
và những bộ luật khắc trên đá lạnh
cả hai đều nhân danh con người
cả hai đều từng làm con người đau
Tự do không phải là làm mọi điều
mà là dám chịu hậu quả của lựa chọn
Trật tự không phải là ra lệnh
mà là cùng nhau hiểu vì sao cần giới hạn
Khi tự do non trẻ
nó ghét mọi hàng rào
khi trật tự già nua
nó sợ mọi đổi thay
Hai nỗi sợ
đứng ở hai đầu dây kéo
xã hội rung lên
vì không ai chịu buông
Luật pháp chỉ là ký ức đông cứng
nếu thiếu đạo đức đang sống
quyền lực chỉ là bóng tối
nếu thiếu ánh sáng của tự giác
Tự do bên ngoài tăng lên
khi trật tự bên trong vững lại
không cần cảnh sát cho tâm trí
khi tâm trí biết tự soi
Một xã hội trưởng thành
không cần nhiều cấm đoán
cũng không cần nhiều hứa hẹn
chỉ cần con người biết dừng đúng lúc
Tự do là năng lượng
Trật tự là hình dạng
một bên thắp lửa
một bên giữ bếp
Khi lửa và bếp hiểu nhau
bữa ăn chung mới thành
khi Xanh và Đỏ lắng nghe
chính trị mới thôi là chiến tranh
Giữa Tự do và Trật tự
có một khoảng im lặng
nơi con người
học cách tự quản chính mình
HNI 26-12 - B5 🌺 BÀI THƠ CHƯƠNG 2 – TỰ DO & TRẬT TỰ Tự do sinh ra cùng hơi thở đầu tiên nhưng trưởng thành rất muộn khi con người học cách không chạy trốn chính mình Trật tự đến sau như đường viền của bức tranh không để giam giữ màu sắc mà để màu không tràn thành hỗn loạn Tự do muốn mở mọi cánh cửa Trật tự hỏi: ai sẽ giữ ngôi nhà đứng vững một bên nghe tiếng gió một bên nghe tiếng nứt của nền móng Không có trật tự tự do hóa thành cơn bão không có tự do trật tự thành nhà tù không cửa sổ Lịch sử đầy những quảng trường cháy sáng và những bộ luật khắc trên đá lạnh cả hai đều nhân danh con người cả hai đều từng làm con người đau Tự do không phải là làm mọi điều mà là dám chịu hậu quả của lựa chọn Trật tự không phải là ra lệnh mà là cùng nhau hiểu vì sao cần giới hạn Khi tự do non trẻ nó ghét mọi hàng rào khi trật tự già nua nó sợ mọi đổi thay Hai nỗi sợ đứng ở hai đầu dây kéo xã hội rung lên vì không ai chịu buông Luật pháp chỉ là ký ức đông cứng nếu thiếu đạo đức đang sống quyền lực chỉ là bóng tối nếu thiếu ánh sáng của tự giác Tự do bên ngoài tăng lên khi trật tự bên trong vững lại không cần cảnh sát cho tâm trí khi tâm trí biết tự soi Một xã hội trưởng thành không cần nhiều cấm đoán cũng không cần nhiều hứa hẹn chỉ cần con người biết dừng đúng lúc Tự do là năng lượng Trật tự là hình dạng một bên thắp lửa một bên giữ bếp Khi lửa và bếp hiểu nhau bữa ăn chung mới thành khi Xanh và Đỏ lắng nghe chính trị mới thôi là chiến tranh Giữa Tự do và Trật tự có một khoảng im lặng nơi con người học cách tự quản chính mình
Love
Angry
2
0 Comments 0 Shares