HNI 4-9 -

BÀI THƠ CHƯƠNG 25
“SỢI DÂY VÔ HÌNH”

Bạn nghĩ rằng mình đang tự do bước đi
Nhưng mỗi bước đều có bàn tay dẫn lối
Bạn nghĩ rằng mình chọn lựa theo ý muốn
Nhưng thật ra chỉ là phản ứng đã được cài sẵn.

Nỗi sợ thì thầm trong đêm tối
Nếu không vâng lời, bạn sẽ mất tất cả
Nỗi khao khát gọi tên từ màn hình sáng
Nếu không mua, bạn sẽ chẳng là ai.

Thói quen trở thành xiềng xích mềm mại
Một tách cà phê, một cú lướt điện thoại
Những nghi thức nhỏ bé hằng ngày
Biến đời bạn thành vòng quay bất tận.

Ngôn ngữ đánh tráo ý nghĩa
Bóc lột gọi là cống hiến, kiểm soát gọi là an toàn
Bạn lặp lại những khẩu hiệu như thần chú
Mà không biết mình đang tự khóa miệng.

Đám đông reo hò như một dàn đồng ca
Mỗi tiếng vỗ tay là một mệnh lệnh vô hình
Kẻ nào im lặng lập tức bị loại trừ
Thế là bạn cũng vỗ tay, để được an toàn.

Nhưng vẫn có tiếng thì thầm trong bạn
Một góc nhỏ chưa chịu phục tùng
Một linh hồn muốn thoát khỏi trò ảo thuật
Muốn sống thật, dẫu bị gọi là phản bội.

Bạn không thể hoàn toàn thoát khỏi kiểm soát
Nhưng bạn có thể mở mắt mà nhìn thấy nó
Khi ấy, nhà tù trở nên mong manh
Và bạn, lần đầu, biết thế nào là tự do.
HNI 4-9 - 📝 BÀI THƠ CHƯƠNG 25 “SỢI DÂY VÔ HÌNH” Bạn nghĩ rằng mình đang tự do bước đi Nhưng mỗi bước đều có bàn tay dẫn lối Bạn nghĩ rằng mình chọn lựa theo ý muốn Nhưng thật ra chỉ là phản ứng đã được cài sẵn. Nỗi sợ thì thầm trong đêm tối Nếu không vâng lời, bạn sẽ mất tất cả Nỗi khao khát gọi tên từ màn hình sáng Nếu không mua, bạn sẽ chẳng là ai. Thói quen trở thành xiềng xích mềm mại Một tách cà phê, một cú lướt điện thoại Những nghi thức nhỏ bé hằng ngày Biến đời bạn thành vòng quay bất tận. Ngôn ngữ đánh tráo ý nghĩa Bóc lột gọi là cống hiến, kiểm soát gọi là an toàn Bạn lặp lại những khẩu hiệu như thần chú Mà không biết mình đang tự khóa miệng. Đám đông reo hò như một dàn đồng ca Mỗi tiếng vỗ tay là một mệnh lệnh vô hình Kẻ nào im lặng lập tức bị loại trừ Thế là bạn cũng vỗ tay, để được an toàn. Nhưng vẫn có tiếng thì thầm trong bạn Một góc nhỏ chưa chịu phục tùng Một linh hồn muốn thoát khỏi trò ảo thuật Muốn sống thật, dẫu bị gọi là phản bội. Bạn không thể hoàn toàn thoát khỏi kiểm soát Nhưng bạn có thể mở mắt mà nhìn thấy nó Khi ấy, nhà tù trở nên mong manh Và bạn, lần đầu, biết thế nào là tự do.
Like
Love
6
0 Comments 0 Shares