Hcoin 25/8: THƠ CHƯƠNG 3:
Gánh nặng trên vai – trách nhiệm của người đi trước
(Henry Le)

Con đường mở rộng nhưng đầy gió ngược,
Dấu chân cha ông còn in trên đất.
Mồ hôi thấm xuống từng tấc ruộng đồng,
Đổi lấy tương lai sáng ngời cho cháu con.
Gánh nặng không chỉ là cơm áo gạo tiền,
Mà là giấc mơ dài qua bao thế hệ.
Người đi trước còng lưng qua bão tố,
Giữ vẹn nguyên mạch sống cho đời sau.
Trên đôi vai chất chồng bao kỳ vọng,
Gánh cả niềm tin lẫn trách nhiệm thiêng liêng.
Dẫu đôi bàn tay chai sần rớm máu,
Vẫn kiêu hãnh bước đi chẳng lùi.
Có khi nước mắt rơi trong lặng lẽ,
Nhưng nụ cười vẫn nở trước đàn con.
Bởi người đi trước biết rằng hi sinh,
Là hạt giống gieo vào mùa mai nở.
Một mái nhà, một tấm lòng che chở,
Một ánh đuốc dẫn đường trong đêm tối.
Không ai đếm hết những ngày mất ngủ,
Lo cho ngày mai không còn chông gai.
Người đi trước không chọn đường dễ,
Chỉ chọn con đường con cháu được bình an.
Cõng trên lưng cả nỗi đau lịch sử,
Vẫn ngẩng cao đầu nhìn phía tương lai.
Có đôi lúc bước chân đầy vấp ngã,
Nhưng dậy rồi, họ lại tiếp tục đi.
Vì biết rằng đằng sau còn ánh mắt,
Của thế hệ chờ mong một niềm tin.
Gánh nặng ấy chẳng bao giờ được kể,
Vì im lặng là cách sống bao đời.
Trách nhiệm ấy như trời xanh rộng lớn,
Chẳng thể buông, chẳng thể quay lưng.
Người đi trước dựng nền móng vững,
Để cháu con không phải bắt đầu từ tro.
Dù đôi vai đã gầy hao theo năm tháng,
Vẫn sẵn sàng gánh thêm cả phần người.
Và mai sau khi mùa xuân lại đến,
Thế hệ mới sẽ hiểu sâu tận cùng:
Mọi hạnh phúc đều khởi nguồn từ máu lệ,
Của người đi trước – những anh hùng thầm lặng.
Hcoin 25/8: 📕THƠ CHƯƠNG 3: Gánh nặng trên vai – trách nhiệm của người đi trước (Henry Le) Con đường mở rộng nhưng đầy gió ngược, Dấu chân cha ông còn in trên đất. Mồ hôi thấm xuống từng tấc ruộng đồng, Đổi lấy tương lai sáng ngời cho cháu con. Gánh nặng không chỉ là cơm áo gạo tiền, Mà là giấc mơ dài qua bao thế hệ. Người đi trước còng lưng qua bão tố, Giữ vẹn nguyên mạch sống cho đời sau. Trên đôi vai chất chồng bao kỳ vọng, Gánh cả niềm tin lẫn trách nhiệm thiêng liêng. Dẫu đôi bàn tay chai sần rớm máu, Vẫn kiêu hãnh bước đi chẳng lùi. Có khi nước mắt rơi trong lặng lẽ, Nhưng nụ cười vẫn nở trước đàn con. Bởi người đi trước biết rằng hi sinh, Là hạt giống gieo vào mùa mai nở. Một mái nhà, một tấm lòng che chở, Một ánh đuốc dẫn đường trong đêm tối. Không ai đếm hết những ngày mất ngủ, Lo cho ngày mai không còn chông gai. Người đi trước không chọn đường dễ, Chỉ chọn con đường con cháu được bình an. Cõng trên lưng cả nỗi đau lịch sử, Vẫn ngẩng cao đầu nhìn phía tương lai. Có đôi lúc bước chân đầy vấp ngã, Nhưng dậy rồi, họ lại tiếp tục đi. Vì biết rằng đằng sau còn ánh mắt, Của thế hệ chờ mong một niềm tin. Gánh nặng ấy chẳng bao giờ được kể, Vì im lặng là cách sống bao đời. Trách nhiệm ấy như trời xanh rộng lớn, Chẳng thể buông, chẳng thể quay lưng. Người đi trước dựng nền móng vững, Để cháu con không phải bắt đầu từ tro. Dù đôi vai đã gầy hao theo năm tháng, Vẫn sẵn sàng gánh thêm cả phần người. Và mai sau khi mùa xuân lại đến, Thế hệ mới sẽ hiểu sâu tận cùng: Mọi hạnh phúc đều khởi nguồn từ máu lệ, Của người đi trước – những anh hùng thầm lặng.
Love
Like
Haha
7
0 Comments 0 Shares