HNI 25/8:THƠ CHƯƠNG 2:
Người bảo hộ thầm lặng
Giữa nhân gian cuồng nộ sóng gào,
Có người đứng lặng, chẳng hề khoe cao.
Không danh vị, chẳng cầu vinh quang,
Nhưng vai gánh nặng tựa trời mênh mang.
Khi bóng tối dần buông xuống phố,
Họ vẫn đi, đôi mắt sáng âm thầm.
Chẳng cần ai gọi tên ghi nhớ,
Chỉ nguyện dân an, đất nước yên nằm.
Bước chân nhẹ, nhưng lòng như núi,
Giữ ngọn đèn giữa bão tố mịt mùng.
Trái tim sắt, nhưng tình chan chứa,
Bảo hộ đời trong những đêm không cùng.
Không ai thấy, nhưng vẫn có đó,
Dòng máu họ hòa cùng mạch sống dân.
Mỗi hy sinh chẳng cần đền đáp,
Chỉ mong trời đất vĩnh an, vĩnh xuân.
Họ là kẻ giấu mình trong gió,
Bước lặng thầm, như chiếc bóng đơn côi.
Nhưng chính bóng ấy dựng thành vách,
Giữ bình yên cho triệu trái tim người.
Mỗi giọt mồ hôi rơi vô nghĩa,
Nhưng lại tưới xanh ruộng đồng quê hương.
Mỗi giọt máu loang trong đêm tối,
Lại thắp lên muôn ngọn nến soi đường.
Họ không cần khúc ca ngợi tụng,
Chỉ cần nghe tiếng trẻ cười reo.
Không cần hoa, chẳng cần rực rỡ,
Chỉ muốn dân no ấm sáng chiều.
Người bảo hộ – chẳng mong ghi chép,
Trong sử sách hay khải hoàn ca.
Họ chấp nhận chỉ là hư ảnh,
Để đời sau chẳng biết họ từng qua.
Nhưng đất nước còn xanh, còn thở,
Là nhờ tay họ giữ từng mạch nguồn.
Trái tim họ – tường thành bất tử,
Giữa bão giông vẫn chẳng chịu hao mòn.
Khi nhân loại hỏi ai là cứu rỗi,
Câu trả lời lặng thầm chẳng gọi tên.
Người bảo hộ – ngọn đèn không tắt,
Soi muôn đời bằng trái tim vững bền.
HNI 25/8:📕THƠ CHƯƠNG 2: 📙Người bảo hộ thầm lặng Giữa nhân gian cuồng nộ sóng gào, Có người đứng lặng, chẳng hề khoe cao. Không danh vị, chẳng cầu vinh quang, Nhưng vai gánh nặng tựa trời mênh mang. Khi bóng tối dần buông xuống phố, Họ vẫn đi, đôi mắt sáng âm thầm. Chẳng cần ai gọi tên ghi nhớ, Chỉ nguyện dân an, đất nước yên nằm. Bước chân nhẹ, nhưng lòng như núi, Giữ ngọn đèn giữa bão tố mịt mùng. Trái tim sắt, nhưng tình chan chứa, Bảo hộ đời trong những đêm không cùng. Không ai thấy, nhưng vẫn có đó, Dòng máu họ hòa cùng mạch sống dân. Mỗi hy sinh chẳng cần đền đáp, Chỉ mong trời đất vĩnh an, vĩnh xuân. Họ là kẻ giấu mình trong gió, Bước lặng thầm, như chiếc bóng đơn côi. Nhưng chính bóng ấy dựng thành vách, Giữ bình yên cho triệu trái tim người. Mỗi giọt mồ hôi rơi vô nghĩa, Nhưng lại tưới xanh ruộng đồng quê hương. Mỗi giọt máu loang trong đêm tối, Lại thắp lên muôn ngọn nến soi đường. Họ không cần khúc ca ngợi tụng, Chỉ cần nghe tiếng trẻ cười reo. Không cần hoa, chẳng cần rực rỡ, Chỉ muốn dân no ấm sáng chiều. Người bảo hộ – chẳng mong ghi chép, Trong sử sách hay khải hoàn ca. Họ chấp nhận chỉ là hư ảnh, Để đời sau chẳng biết họ từng qua. Nhưng đất nước còn xanh, còn thở, Là nhờ tay họ giữ từng mạch nguồn. Trái tim họ – tường thành bất tử, Giữa bão giông vẫn chẳng chịu hao mòn. Khi nhân loại hỏi ai là cứu rỗi, Câu trả lời lặng thầm chẳng gọi tên. Người bảo hộ – ngọn đèn không tắt, Soi muôn đời bằng trái tim vững bền.
Love
Like
6
0 Comments 0 Shares