HNI 25/8: CHƯƠNG 3: Trách nhiệm thường bị coi là gánh nặng, vì nó đòi hỏi sự hy sinh, giới hạn tự do cá nhân, buộc ta phải đặt lợi ích của người khác lên trên bản thân. Nhưng nếu nhìn từ góc độ khác, trách nhiệm chính là cơ hội để trưởng thành.
Một người thanh niên khi lần đầu trở thành cha mẹ sẽ cảm thấy “gánh nặng” con cái. Nhưng nếu dám gánh, anh ta sẽ trưởng thành vượt bậc, từ một chàng trai vô tư trở thành một người đàn ông chín chắn.
Một cộng đồng khi dám nhận trách nhiệm bảo vệ môi trường, họ có thể phải hy sinh lợi ích kinh tế trước mắt, nhưng sẽ mở ra tương lai bền vững.
Thế nên, gánh nặng không hẳn là xiềng xích, mà là thước đo giá trị của một thế hệ.
4. Bài học từ lịch sử nhân loại
Lịch sử luôn ghi nhận những thế hệ dám gánh trách nhiệm, và phán xét những thế hệ trốn tránh nó.
Người Hy Lạp cổ đại đã xây dựng nền dân chủ đầu tiên, đặt nền móng cho tự do của nhân loại.
Người Nhật sau chiến tranh thế giới thứ hai đã chấp nhận gánh nặng tái thiết, để đưa đất nước từ đống tro tàn thành cường quốc.
Người Do Thái, sau bao thảm kịch, vẫn giữ được bản sắc văn hóa và tinh thần học hỏi, để rồi vươn lên dẫn đầu trong khoa học và công nghệ.
Ngược lại, những triều đại tham lam, chỉ nghĩ cho bản thân, bỏ mặc dân chúng trong đói nghèo và áp bức, đều bị lịch sử đào thải.
Người đi trước không chỉ là cá nhân, mà là cả một thế hệ. Và nếu thế hệ ấy trốn tránh trách nhiệm, thì cái giá phải trả không phải chính họ, mà là những người kế tục.
5. Người đi trước trong gia đình, cộng đồng và dân tộc
Trong gia đình, người đi trước là cha mẹ, ông bà.
Trong cộng đồng, người đi trước là các bậc trưởng lão, những nhà lãnh đạo.
Trong dân tộc, người đi trước là cả một thế hệ mở đường.
Gia đình: Trẻ con sẽ học theo cách cha mẹ sống, hơn là những lời dạy lý thuyết. Một người cha nhậu nhẹt, đánh đập, thì con cái khó mà trưởng thành lành mạnh.
Cộng đồng: Một làng xóm có thể yên bình hay hỗn loạn, tùy thuộc vào cách những người lớn ứng xử.
Dân tộc: Một đất nước mạnh hay yếu, tự chủ hay lệ thuộc, tùy thuộc vào thế hệ đi trước có biết đặt lợi ích chung lên trên lợi ích nhóm hay không.
Từ vi mô đến vĩ mô, trách nhiệm luôn được truyền từ vai người đi trước sang vai kẻ đi sau.
6. Trách nhiệm truyền lửa – giữ ngọn đèn không tắt
Mỗi thế hệ giống như một người cầm đuốc trong hành trình dài của nhân loại. Họ có thể làm ngọn lửa bùng sáng hơn, hoặc để nó lụi tàn.
Trách nhiệm của người đi trước là giữ ngọn đèn cháy, rồi trao cho người sau. Đó là ngọn đèn của tri thức, của đạo đức, của bản sắc văn hóa.
Nếu họ để ngọn đèn tắt, thì người sau sẽ lạc lối trong bóng tối. Nhưng nếu họ truyền ngọn đèn với tất cả ánh sáng, thì người sau sẽ đi xa hơn, vững vàng hơn.
7. Khi trách nhiệm bị bỏ rơi – hậu quả khôn lường
Điều nguy hiểm nhất không phải là thế hệ đi trước nghèo khó, mà là họ vô trách nhiệm.
Khi cha mẹ bỏ mặc con cái, chúng sẽ lớn lên trong sự thiếu hụt tình thương, dễ lạc lối.
Khi nhà lãnh đạo chỉ chăm lo quyền lợi cá nhân, đất nước sẽ tụt hậu.
Khi thế hệ đi trước ăn vào tương lai (phá rừng, hủy hoại môi trường, vay nợ chồng chất), thì thế hệ sau phải trả giá.
Hậu quả của sự vô trách nhiệm không chỉ kéo dài một đời người, mà có thể ám ảnh nhiều thế hệ.
Một người thanh niên khi lần đầu trở thành cha mẹ sẽ cảm thấy “gánh nặng” con cái. Nhưng nếu dám gánh, anh ta sẽ trưởng thành vượt bậc, từ một chàng trai vô tư trở thành một người đàn ông chín chắn.
Một cộng đồng khi dám nhận trách nhiệm bảo vệ môi trường, họ có thể phải hy sinh lợi ích kinh tế trước mắt, nhưng sẽ mở ra tương lai bền vững.
Thế nên, gánh nặng không hẳn là xiềng xích, mà là thước đo giá trị của một thế hệ.
4. Bài học từ lịch sử nhân loại
Lịch sử luôn ghi nhận những thế hệ dám gánh trách nhiệm, và phán xét những thế hệ trốn tránh nó.
Người Hy Lạp cổ đại đã xây dựng nền dân chủ đầu tiên, đặt nền móng cho tự do của nhân loại.
Người Nhật sau chiến tranh thế giới thứ hai đã chấp nhận gánh nặng tái thiết, để đưa đất nước từ đống tro tàn thành cường quốc.
Người Do Thái, sau bao thảm kịch, vẫn giữ được bản sắc văn hóa và tinh thần học hỏi, để rồi vươn lên dẫn đầu trong khoa học và công nghệ.
Ngược lại, những triều đại tham lam, chỉ nghĩ cho bản thân, bỏ mặc dân chúng trong đói nghèo và áp bức, đều bị lịch sử đào thải.
Người đi trước không chỉ là cá nhân, mà là cả một thế hệ. Và nếu thế hệ ấy trốn tránh trách nhiệm, thì cái giá phải trả không phải chính họ, mà là những người kế tục.
5. Người đi trước trong gia đình, cộng đồng và dân tộc
Trong gia đình, người đi trước là cha mẹ, ông bà.
Trong cộng đồng, người đi trước là các bậc trưởng lão, những nhà lãnh đạo.
Trong dân tộc, người đi trước là cả một thế hệ mở đường.
Gia đình: Trẻ con sẽ học theo cách cha mẹ sống, hơn là những lời dạy lý thuyết. Một người cha nhậu nhẹt, đánh đập, thì con cái khó mà trưởng thành lành mạnh.
Cộng đồng: Một làng xóm có thể yên bình hay hỗn loạn, tùy thuộc vào cách những người lớn ứng xử.
Dân tộc: Một đất nước mạnh hay yếu, tự chủ hay lệ thuộc, tùy thuộc vào thế hệ đi trước có biết đặt lợi ích chung lên trên lợi ích nhóm hay không.
Từ vi mô đến vĩ mô, trách nhiệm luôn được truyền từ vai người đi trước sang vai kẻ đi sau.
6. Trách nhiệm truyền lửa – giữ ngọn đèn không tắt
Mỗi thế hệ giống như một người cầm đuốc trong hành trình dài của nhân loại. Họ có thể làm ngọn lửa bùng sáng hơn, hoặc để nó lụi tàn.
Trách nhiệm của người đi trước là giữ ngọn đèn cháy, rồi trao cho người sau. Đó là ngọn đèn của tri thức, của đạo đức, của bản sắc văn hóa.
Nếu họ để ngọn đèn tắt, thì người sau sẽ lạc lối trong bóng tối. Nhưng nếu họ truyền ngọn đèn với tất cả ánh sáng, thì người sau sẽ đi xa hơn, vững vàng hơn.
7. Khi trách nhiệm bị bỏ rơi – hậu quả khôn lường
Điều nguy hiểm nhất không phải là thế hệ đi trước nghèo khó, mà là họ vô trách nhiệm.
Khi cha mẹ bỏ mặc con cái, chúng sẽ lớn lên trong sự thiếu hụt tình thương, dễ lạc lối.
Khi nhà lãnh đạo chỉ chăm lo quyền lợi cá nhân, đất nước sẽ tụt hậu.
Khi thế hệ đi trước ăn vào tương lai (phá rừng, hủy hoại môi trường, vay nợ chồng chất), thì thế hệ sau phải trả giá.
Hậu quả của sự vô trách nhiệm không chỉ kéo dài một đời người, mà có thể ám ảnh nhiều thế hệ.
HNI 25/8: CHƯƠNG 3: Trách nhiệm thường bị coi là gánh nặng, vì nó đòi hỏi sự hy sinh, giới hạn tự do cá nhân, buộc ta phải đặt lợi ích của người khác lên trên bản thân. Nhưng nếu nhìn từ góc độ khác, trách nhiệm chính là cơ hội để trưởng thành.
Một người thanh niên khi lần đầu trở thành cha mẹ sẽ cảm thấy “gánh nặng” con cái. Nhưng nếu dám gánh, anh ta sẽ trưởng thành vượt bậc, từ một chàng trai vô tư trở thành một người đàn ông chín chắn.
Một cộng đồng khi dám nhận trách nhiệm bảo vệ môi trường, họ có thể phải hy sinh lợi ích kinh tế trước mắt, nhưng sẽ mở ra tương lai bền vững.
Thế nên, gánh nặng không hẳn là xiềng xích, mà là thước đo giá trị của một thế hệ.
4. Bài học từ lịch sử nhân loại
Lịch sử luôn ghi nhận những thế hệ dám gánh trách nhiệm, và phán xét những thế hệ trốn tránh nó.
Người Hy Lạp cổ đại đã xây dựng nền dân chủ đầu tiên, đặt nền móng cho tự do của nhân loại.
Người Nhật sau chiến tranh thế giới thứ hai đã chấp nhận gánh nặng tái thiết, để đưa đất nước từ đống tro tàn thành cường quốc.
Người Do Thái, sau bao thảm kịch, vẫn giữ được bản sắc văn hóa và tinh thần học hỏi, để rồi vươn lên dẫn đầu trong khoa học và công nghệ.
Ngược lại, những triều đại tham lam, chỉ nghĩ cho bản thân, bỏ mặc dân chúng trong đói nghèo và áp bức, đều bị lịch sử đào thải.
Người đi trước không chỉ là cá nhân, mà là cả một thế hệ. Và nếu thế hệ ấy trốn tránh trách nhiệm, thì cái giá phải trả không phải chính họ, mà là những người kế tục.
5. Người đi trước trong gia đình, cộng đồng và dân tộc
Trong gia đình, người đi trước là cha mẹ, ông bà.
Trong cộng đồng, người đi trước là các bậc trưởng lão, những nhà lãnh đạo.
Trong dân tộc, người đi trước là cả một thế hệ mở đường.
Gia đình: Trẻ con sẽ học theo cách cha mẹ sống, hơn là những lời dạy lý thuyết. Một người cha nhậu nhẹt, đánh đập, thì con cái khó mà trưởng thành lành mạnh.
Cộng đồng: Một làng xóm có thể yên bình hay hỗn loạn, tùy thuộc vào cách những người lớn ứng xử.
Dân tộc: Một đất nước mạnh hay yếu, tự chủ hay lệ thuộc, tùy thuộc vào thế hệ đi trước có biết đặt lợi ích chung lên trên lợi ích nhóm hay không.
Từ vi mô đến vĩ mô, trách nhiệm luôn được truyền từ vai người đi trước sang vai kẻ đi sau.
6. Trách nhiệm truyền lửa – giữ ngọn đèn không tắt
Mỗi thế hệ giống như một người cầm đuốc trong hành trình dài của nhân loại. Họ có thể làm ngọn lửa bùng sáng hơn, hoặc để nó lụi tàn.
Trách nhiệm của người đi trước là giữ ngọn đèn cháy, rồi trao cho người sau. Đó là ngọn đèn của tri thức, của đạo đức, của bản sắc văn hóa.
Nếu họ để ngọn đèn tắt, thì người sau sẽ lạc lối trong bóng tối. Nhưng nếu họ truyền ngọn đèn với tất cả ánh sáng, thì người sau sẽ đi xa hơn, vững vàng hơn.
7. Khi trách nhiệm bị bỏ rơi – hậu quả khôn lường
Điều nguy hiểm nhất không phải là thế hệ đi trước nghèo khó, mà là họ vô trách nhiệm.
Khi cha mẹ bỏ mặc con cái, chúng sẽ lớn lên trong sự thiếu hụt tình thương, dễ lạc lối.
Khi nhà lãnh đạo chỉ chăm lo quyền lợi cá nhân, đất nước sẽ tụt hậu.
Khi thế hệ đi trước ăn vào tương lai (phá rừng, hủy hoại môi trường, vay nợ chồng chất), thì thế hệ sau phải trả giá.
Hậu quả của sự vô trách nhiệm không chỉ kéo dài một đời người, mà có thể ám ảnh nhiều thế hệ.

