HNI 25/8:
BÀI THƠ CHƯƠNG 1:
BÀI THƠ: HỒN ĐẤT – MẠCH TRỜI – DÒNG SỐNG
Môi trường là cội – là nôi,
Là nơi vạn vật sinh sôi luân hồi.
Là không khí gió trời thổi,
Là mặt đất ấp ủ mầm trôi.
Môi trường là nước ngọt lành,
Là mạch suối chảy qua rừng xanh.
Là biển cả bao la giông bão,
Là giọt sương đọng lại trên cành.
Có môi trường tự nhiên vĩ đại,
Núi non, thảo nguyên, trăng dài mây bay.
Có môi trường nhân tạo từ tay,
Đô thị, nhà cao, máy chạy đêm ngày.
Còn môi trường xã hội bao la,
Nơi con người cùng sống chan hòa.
Luân lý, đạo đức, luật và văn hóa –
Tạo nên hành vi, tạo nên tâm ta.
Và môi trường sinh học tinh khôi,
Từ tế bào đến loài người tiến hoá.
Vi khuẩn, côn trùng, hoa thơm cỏ lạ –
Tất cả cộng sinh trong bản giao hòa.
Môi trường không chỉ là cảnh vật,
Mà là sự sống – là chân thật.
Là nơi ta thở, nơi ta ăn,
Là gốc gác của mỗi bước chân.
Không có môi trường – người chẳng còn,
Khí quyển lặng câm, đất hóa mòn.
Nước đen, cây chết, biển không cá,
Loài người liệu sống được bao con?
Mỗi cành cây là một tiếng gọi,
Mỗi giọt nước là lời mời hỏi:
"Ngươi có còn biết nâng niu?
Hay chỉ đến để lấy – rồi đi liều?"
Vai trò môi trường – là nền móng,
Dựng nên thế giới sống và sống.
Là bệ đỡ của mọi phát triển,
Là sợi chỉ nối dài vận mệnh.
Giữ môi trường – giữ chính ta,
Giữ ngôi nhà mẹ rộng bao la.
Và nếu biết lắng nghe, biết sống,
Môi trường sẽ mãi là khúc ca.
BÀI THƠ CHƯƠNG 1:
BÀI THƠ: HỒN ĐẤT – MẠCH TRỜI – DÒNG SỐNG
Môi trường là cội – là nôi,
Là nơi vạn vật sinh sôi luân hồi.
Là không khí gió trời thổi,
Là mặt đất ấp ủ mầm trôi.
Môi trường là nước ngọt lành,
Là mạch suối chảy qua rừng xanh.
Là biển cả bao la giông bão,
Là giọt sương đọng lại trên cành.
Có môi trường tự nhiên vĩ đại,
Núi non, thảo nguyên, trăng dài mây bay.
Có môi trường nhân tạo từ tay,
Đô thị, nhà cao, máy chạy đêm ngày.
Còn môi trường xã hội bao la,
Nơi con người cùng sống chan hòa.
Luân lý, đạo đức, luật và văn hóa –
Tạo nên hành vi, tạo nên tâm ta.
Và môi trường sinh học tinh khôi,
Từ tế bào đến loài người tiến hoá.
Vi khuẩn, côn trùng, hoa thơm cỏ lạ –
Tất cả cộng sinh trong bản giao hòa.
Môi trường không chỉ là cảnh vật,
Mà là sự sống – là chân thật.
Là nơi ta thở, nơi ta ăn,
Là gốc gác của mỗi bước chân.
Không có môi trường – người chẳng còn,
Khí quyển lặng câm, đất hóa mòn.
Nước đen, cây chết, biển không cá,
Loài người liệu sống được bao con?
Mỗi cành cây là một tiếng gọi,
Mỗi giọt nước là lời mời hỏi:
"Ngươi có còn biết nâng niu?
Hay chỉ đến để lấy – rồi đi liều?"
Vai trò môi trường – là nền móng,
Dựng nên thế giới sống và sống.
Là bệ đỡ của mọi phát triển,
Là sợi chỉ nối dài vận mệnh.
Giữ môi trường – giữ chính ta,
Giữ ngôi nhà mẹ rộng bao la.
Và nếu biết lắng nghe, biết sống,
Môi trường sẽ mãi là khúc ca.
HNI 25/8:
BÀI THƠ CHƯƠNG 1:
📙 BÀI THƠ: HỒN ĐẤT – MẠCH TRỜI – DÒNG SỐNG
Môi trường là cội – là nôi,
Là nơi vạn vật sinh sôi luân hồi.
Là không khí gió trời thổi,
Là mặt đất ấp ủ mầm trôi.
Môi trường là nước ngọt lành,
Là mạch suối chảy qua rừng xanh.
Là biển cả bao la giông bão,
Là giọt sương đọng lại trên cành.
Có môi trường tự nhiên vĩ đại,
Núi non, thảo nguyên, trăng dài mây bay.
Có môi trường nhân tạo từ tay,
Đô thị, nhà cao, máy chạy đêm ngày.
Còn môi trường xã hội bao la,
Nơi con người cùng sống chan hòa.
Luân lý, đạo đức, luật và văn hóa –
Tạo nên hành vi, tạo nên tâm ta.
Và môi trường sinh học tinh khôi,
Từ tế bào đến loài người tiến hoá.
Vi khuẩn, côn trùng, hoa thơm cỏ lạ –
Tất cả cộng sinh trong bản giao hòa.
Môi trường không chỉ là cảnh vật,
Mà là sự sống – là chân thật.
Là nơi ta thở, nơi ta ăn,
Là gốc gác của mỗi bước chân.
Không có môi trường – người chẳng còn,
Khí quyển lặng câm, đất hóa mòn.
Nước đen, cây chết, biển không cá,
Loài người liệu sống được bao con?
Mỗi cành cây là một tiếng gọi,
Mỗi giọt nước là lời mời hỏi:
"Ngươi có còn biết nâng niu?
Hay chỉ đến để lấy – rồi đi liều?"
Vai trò môi trường – là nền móng,
Dựng nên thế giới sống và sống.
Là bệ đỡ của mọi phát triển,
Là sợi chỉ nối dài vận mệnh.
Giữ môi trường – giữ chính ta,
Giữ ngôi nhà mẹ rộng bao la.
Và nếu biết lắng nghe, biết sống,
Môi trường sẽ mãi là khúc ca.