HNI 25/8:
BÀI THƠ CHƯƠNG 2:
DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI THƠ MINH HOẠ CHO CHƯƠNG 2: "HỆ SINH THÁI VÀ SỰ SỐNG – KẾT NỐI VẠN VẬT", mang tinh thần sâu sắc, thiêng liêng và gợi mở về sự hòa hợp giữa con người và tự nhiên:
Khúc Hát Của Vạn Vật
1. Hơi thở đầu tiên của đất
Từ hạt bụi ngàn xưa bay lặng lẽ,
Đã khởi sinh một vũ trụ muôn màu.
Trái tim đất đập thầm trong gió nhẹ,
Nẩy chồi xanh từ cội rễ nhiệm mầu.

2. Ánh mặt trời là dòng sữa nóng
Dưỡng hạt mầm chưa biết gọi là ai,
Thắp cho lá niềm tin từ hư bóng,
Nối mạch trời xuống tận ngọn rêu gai.

3. Dòng suối mát – huyết mạch địa cầu
Uốn thân mềm quanh đá sỏi trăm năm,
Chở nhịp sống từ non cao về biển,
Gọi chim về xây tổ giữa rừng thâm.

4. Lá và gió – đôi tình nhân muôn thuở
Gọi nhau về trong bản nhạc không lời.
Gió vuốt nhẹ đường cong xanh của cỏ,
Lá thầm ca bản tình ca của trời.

5. Mỗi sinh vật – một hạt tâm linh sống
Cùng nhau đan thành mạng lưới chan hòa.
Một con kiến khi ngã nhào trong bóng,
Cũng khiến rừng se sắt cả chiều tà.

6. Biển và núi, trời và lòng đất
Tựa âm – dương trong bản thể giao hòa.
Mỗi giọt nước vương trên cành run rẩy
Cũng là thơ của đất mẹ sinh ra.

7. Con người – một mắt xích của sự sống
Không đứng ngoài vạn vật giữa trời cao.
Bàn tay nhỏ chạm vào hoa, vào sóng,
Cũng khơi lên những luồng sáng nhiệm mầu.

8. Khi con người biết lắng nghe thế giới
Không là vua mà là bạn, là con,
Trái Đất sẽ không còn đau buốt nữa,
Và sự sống chẳng hóa khói bụi mòn.

9. Loài bướm nhỏ dập dìu bên thảm cỏ
Mang tin xuân đi khắp chốn hồng hoang.
Nếu biến mất, một nhành hoa sẽ khóc,
Và chuỗi đời sẽ thiếu một cung đàn.

10. Kết nối ấy – không ai là lẻ loi
Mỗi sự sống là một dòng năng lượng.
Từng chiếc lá rụng xuống cũng không rơi,
Mà trở về – hóa nên mầm sinh dưỡng.

11. Hệ sinh thái – ngôn ngữ không lời
Giữa côn trùng, cây cối và trời sao.
Một tổ ong vang lời ru của đất,
Một giọt sương in bóng cả trăng cao.

12. Rừng không chỉ là gỗ, là bóng mát
Mà là tim giữ nhịp thở hành tinh.
Chặt một cây – nghĩa là tắt một mạch,
Kết nối rạn – là tan vỡ niềm tin.

13. Sự sống là bản giao hưởng đa sắc
Không bản ngã, không ai giữ ngai vàng.
Cá ăn rong, chim nhặt hạt, hổ săn,
Mỗi sinh linh là nhịp đập thăng bằng.

14. Hồn Trái Đất là chuỗi dài tương hỗ
Cộng sinh, cộng tồn – chứ chẳng ai hơn.
HNI 25/8: BÀI THƠ CHƯƠNG 2: 📙DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI THƠ MINH HOẠ CHO CHƯƠNG 2: "HỆ SINH THÁI VÀ SỰ SỐNG – KẾT NỐI VẠN VẬT", mang tinh thần sâu sắc, thiêng liêng và gợi mở về sự hòa hợp giữa con người và tự nhiên: Khúc Hát Của Vạn Vật 1. Hơi thở đầu tiên của đất Từ hạt bụi ngàn xưa bay lặng lẽ, Đã khởi sinh một vũ trụ muôn màu. Trái tim đất đập thầm trong gió nhẹ, Nẩy chồi xanh từ cội rễ nhiệm mầu. 2. Ánh mặt trời là dòng sữa nóng Dưỡng hạt mầm chưa biết gọi là ai, Thắp cho lá niềm tin từ hư bóng, Nối mạch trời xuống tận ngọn rêu gai. 3. Dòng suối mát – huyết mạch địa cầu Uốn thân mềm quanh đá sỏi trăm năm, Chở nhịp sống từ non cao về biển, Gọi chim về xây tổ giữa rừng thâm. 4. Lá và gió – đôi tình nhân muôn thuở Gọi nhau về trong bản nhạc không lời. Gió vuốt nhẹ đường cong xanh của cỏ, Lá thầm ca bản tình ca của trời. 5. Mỗi sinh vật – một hạt tâm linh sống Cùng nhau đan thành mạng lưới chan hòa. Một con kiến khi ngã nhào trong bóng, Cũng khiến rừng se sắt cả chiều tà. 6. Biển và núi, trời và lòng đất Tựa âm – dương trong bản thể giao hòa. Mỗi giọt nước vương trên cành run rẩy Cũng là thơ của đất mẹ sinh ra. 7. Con người – một mắt xích của sự sống Không đứng ngoài vạn vật giữa trời cao. Bàn tay nhỏ chạm vào hoa, vào sóng, Cũng khơi lên những luồng sáng nhiệm mầu. 8. Khi con người biết lắng nghe thế giới Không là vua mà là bạn, là con, Trái Đất sẽ không còn đau buốt nữa, Và sự sống chẳng hóa khói bụi mòn. 9. Loài bướm nhỏ dập dìu bên thảm cỏ Mang tin xuân đi khắp chốn hồng hoang. Nếu biến mất, một nhành hoa sẽ khóc, Và chuỗi đời sẽ thiếu một cung đàn. 10. Kết nối ấy – không ai là lẻ loi Mỗi sự sống là một dòng năng lượng. Từng chiếc lá rụng xuống cũng không rơi, Mà trở về – hóa nên mầm sinh dưỡng. 11. Hệ sinh thái – ngôn ngữ không lời Giữa côn trùng, cây cối và trời sao. Một tổ ong vang lời ru của đất, Một giọt sương in bóng cả trăng cao. 12. Rừng không chỉ là gỗ, là bóng mát Mà là tim giữ nhịp thở hành tinh. Chặt một cây – nghĩa là tắt một mạch, Kết nối rạn – là tan vỡ niềm tin. 13. Sự sống là bản giao hưởng đa sắc Không bản ngã, không ai giữ ngai vàng. Cá ăn rong, chim nhặt hạt, hổ săn, Mỗi sinh linh là nhịp đập thăng bằng. 14. Hồn Trái Đất là chuỗi dài tương hỗ Cộng sinh, cộng tồn – chứ chẳng ai hơn.
Like
Love
Wow
9
2 Comments 0 Shares