HNI 25-8
Bài Thơ Chương 18: Cô Đơn Và Nỗi Đau

Giữa đêm dài vắng lặng,

Một người ngồi khóc trong tim.

Tiếng cười ngoài kia vang vọng,

Nhưng trong hồn vẫn lặng im.

Cô đơn như bóng tối,

Bao phủ khắp nẻo đường.

Mỗi bước đi rời rạc,

Không ai biết, không ai hay.

Nỗi đau không cất tiếng,

Nhưng nhói tận đáy lòng.

Như con dao vô hình,

Cắt vào tim từng nhịp.

Người đông chẳng bớt lẻ loi,

Ánh đèn sáng chẳng xua được tối.

Nụ cười kia chỉ che đậy,

Giọt nước mắt ẩn trong hồn.

Cô đơn dạy ta thấu hiểu,

Rằng tình thương quý biết bao.

Cô đơn dạy ta biết ơn,

Khi có người bên cạnh.

Nỗi đau rồi cũng hóa mềm,

Nếu ta mở tim để đón.

Một vòng tay, một lời nói,

Cũng đủ làm sáng căn phòng.

Cô đơn là bóng tối,

Nhưng chẳng phải mãi đâu.

Khi ta tìm thấy ánh sáng,

Bóng tối kia sẽ tan nhanh.

Trong nỗi đau cô độc,

Mầm yêu thương sẽ nảy xanh.
HNI 25-8 🌸 Bài Thơ Chương 18: Cô Đơn Và Nỗi Đau Giữa đêm dài vắng lặng, Một người ngồi khóc trong tim. Tiếng cười ngoài kia vang vọng, Nhưng trong hồn vẫn lặng im. Cô đơn như bóng tối, Bao phủ khắp nẻo đường. Mỗi bước đi rời rạc, Không ai biết, không ai hay. Nỗi đau không cất tiếng, Nhưng nhói tận đáy lòng. Như con dao vô hình, Cắt vào tim từng nhịp. Người đông chẳng bớt lẻ loi, Ánh đèn sáng chẳng xua được tối. Nụ cười kia chỉ che đậy, Giọt nước mắt ẩn trong hồn. Cô đơn dạy ta thấu hiểu, Rằng tình thương quý biết bao. Cô đơn dạy ta biết ơn, Khi có người bên cạnh. Nỗi đau rồi cũng hóa mềm, Nếu ta mở tim để đón. Một vòng tay, một lời nói, Cũng đủ làm sáng căn phòng. Cô đơn là bóng tối, Nhưng chẳng phải mãi đâu. Khi ta tìm thấy ánh sáng, Bóng tối kia sẽ tan nhanh. Trong nỗi đau cô độc, Mầm yêu thương sẽ nảy xanh.
Like
Love
11
3 Comments 0 Shares