HNI 25-8
Bài Thơ Chương 19: Ánh Sáng Từ Bóng Đêm
Trong đêm sâu tăm tối,
Con người tìm thấy chính mình.
Nỗi đau như lửa thử vàng,
Tôi luyện nên ánh sáng hiền minh.
Có kẻ ngã gục giữa đời,
Có người đứng dậy rực ngời niềm tin.
Bóng tối không nuốt chửng được,
Trái tim rực sáng từ bên trong.
Khi mất mát, người mới hiểu,
Giá trị của một vòng tay.
Khi thất bại, người mới thấy,
Sức mạnh đến từ nghị lực vươn lên.
Ánh sáng không sinh từ dễ dàng,
Nó nảy nở từ khổ đau.
Mỗi vết thương là một ngọn đèn,
Soi đường cho những bước sau.
Người từng sống trong bóng tối,
Biết yêu thương nhiều hơn.
Người từng trải qua tuyệt vọng,
Ánh mắt hiền hòa sáng hơn cả nắng mai.
Bóng tối chỉ là nền vẽ,
Để ánh sáng hiện ra rực rỡ.
Càng đêm dài, sao càng sáng,
Càng gian nan, người càng kiên cường.
Hãy để bóng tối là thầy,
Dạy ta biết sống khiêm nhường.
Hãy để đau thương là đất,
Cho hạt giống hy vọng nảy xanh.
Con người chỉ thật sự sáng,
Khi đi ra từ chính đêm đen.
Bài Thơ Chương 19: Ánh Sáng Từ Bóng Đêm
Trong đêm sâu tăm tối,
Con người tìm thấy chính mình.
Nỗi đau như lửa thử vàng,
Tôi luyện nên ánh sáng hiền minh.
Có kẻ ngã gục giữa đời,
Có người đứng dậy rực ngời niềm tin.
Bóng tối không nuốt chửng được,
Trái tim rực sáng từ bên trong.
Khi mất mát, người mới hiểu,
Giá trị của một vòng tay.
Khi thất bại, người mới thấy,
Sức mạnh đến từ nghị lực vươn lên.
Ánh sáng không sinh từ dễ dàng,
Nó nảy nở từ khổ đau.
Mỗi vết thương là một ngọn đèn,
Soi đường cho những bước sau.
Người từng sống trong bóng tối,
Biết yêu thương nhiều hơn.
Người từng trải qua tuyệt vọng,
Ánh mắt hiền hòa sáng hơn cả nắng mai.
Bóng tối chỉ là nền vẽ,
Để ánh sáng hiện ra rực rỡ.
Càng đêm dài, sao càng sáng,
Càng gian nan, người càng kiên cường.
Hãy để bóng tối là thầy,
Dạy ta biết sống khiêm nhường.
Hãy để đau thương là đất,
Cho hạt giống hy vọng nảy xanh.
Con người chỉ thật sự sáng,
Khi đi ra từ chính đêm đen.
HNI 25-8
🌸 Bài Thơ Chương 19: Ánh Sáng Từ Bóng Đêm
Trong đêm sâu tăm tối,
Con người tìm thấy chính mình.
Nỗi đau như lửa thử vàng,
Tôi luyện nên ánh sáng hiền minh.
Có kẻ ngã gục giữa đời,
Có người đứng dậy rực ngời niềm tin.
Bóng tối không nuốt chửng được,
Trái tim rực sáng từ bên trong.
Khi mất mát, người mới hiểu,
Giá trị của một vòng tay.
Khi thất bại, người mới thấy,
Sức mạnh đến từ nghị lực vươn lên.
Ánh sáng không sinh từ dễ dàng,
Nó nảy nở từ khổ đau.
Mỗi vết thương là một ngọn đèn,
Soi đường cho những bước sau.
Người từng sống trong bóng tối,
Biết yêu thương nhiều hơn.
Người từng trải qua tuyệt vọng,
Ánh mắt hiền hòa sáng hơn cả nắng mai.
Bóng tối chỉ là nền vẽ,
Để ánh sáng hiện ra rực rỡ.
Càng đêm dài, sao càng sáng,
Càng gian nan, người càng kiên cường.
Hãy để bóng tối là thầy,
Dạy ta biết sống khiêm nhường.
Hãy để đau thương là đất,
Cho hạt giống hy vọng nảy xanh.
Con người chỉ thật sự sáng,
Khi đi ra từ chính đêm đen.



