HNI 7/9 - B41. BÀI HÁT CHƯƠNG 11: TẠI SAO NHIỀU NGƯỜI LẠI COI THƯỜNG CHÍNH MÌNH – Henry Le
[Verse 1]
Có những ngày ta nhìn gương mà chẳng dám ngẩng đầu,
Thấy vết sẹo, thấy khuyết điểm, thấy những điều không trọn vẹn.
Bao giấc mơ từng cháy bỏng bỗng vụt tắt trong niềm đau,
Tự hỏi sao ta lại nhỏ bé giữa thế giới rộng lớn này.
[Pre-Chorus]
Nhưng ai đã gieo trong ta những lời nói phủ nhận?
Ai khiến ta tin rằng mình không xứng đáng sống tự do?
Nếu chính ta quay lưng lại, ai sẽ là người đứng lên?
Nếu ta chối bỏ bản thân, ai còn tin ta được nữa?

[Chorus]
Hãy ngẩng cao đầu, hãy tin vào giá trị của mình,
Mỗi vết thương là chứng nhân cho sức mạnh trong hành trình.
Đừng coi thường, đừng tự xóa đi ánh sáng trong đôi mắt,
Vì chỉ khi tôn trọng mình, ta mới thật sự sống là ta.

[Verse 2]
Nhiều khi ta so sánh mình với cuộc đời của ai khác,
Quên rằng trong tim ta cũng có ngọn lửa riêng biệt.
Chúng ta sinh ra đâu phải để sao chép một cuộc đời,
Mà để viết nên bản nhạc chưa từng ai hát bao giờ.

[Pre-Chorus]
Những tiếng cười chê ngoài kia chỉ thoáng qua như gió,
Giá trị thật nằm ở việc ta dám đi đến cùng.
Đừng để mặc cảm níu chân, đừng để quá khứ giam hãm,
Tôn trọng chính mình – đó là khởi đầu của tự do.

[Chorus]
Hãy ngẩng cao đầu, hãy tin vào giá trị của mình,
Mỗi vết thương là chứng nhân cho sức mạnh trong hành trình.
Đừng coi thường, đừng tự xóa đi ánh sáng trong đôi mắt,
Vì chỉ khi tôn trọng mình, ta mới thật sự sống là ta.

[Bridge]
Có thể ta từng gục ngã, có thể ta từng mất niềm tin,
Nhưng dòng chảy trong tim vẫn đang gọi ta đứng dậy.
Thế giới cần một "ta" trọn vẹn,
Không cần bản sao nhạt nhòa, không cần ai khác ngoài chính ta.

[Final Chorus]
Hãy ngẩng cao đầu, hãy tin vào giá trị của mình,
Mỗi giọt lệ rơi xuống hóa sức mạnh cho mai này.
Đừng coi thường, đừng tự chối đi linh hồn cao quý,
Vì khi tôn trọng chính mình, ta tỏa sáng cho cả nhân gian.
Đọc thêm
HNI 7/9 - B41. BÀI HÁT CHƯƠNG 11: TẠI SAO NHIỀU NGƯỜI LẠI COI THƯỜNG CHÍNH MÌNH – Henry Le [Verse 1] Có những ngày ta nhìn gương mà chẳng dám ngẩng đầu, Thấy vết sẹo, thấy khuyết điểm, thấy những điều không trọn vẹn. Bao giấc mơ từng cháy bỏng bỗng vụt tắt trong niềm đau, Tự hỏi sao ta lại nhỏ bé giữa thế giới rộng lớn này. [Pre-Chorus] Nhưng ai đã gieo trong ta những lời nói phủ nhận? Ai khiến ta tin rằng mình không xứng đáng sống tự do? Nếu chính ta quay lưng lại, ai sẽ là người đứng lên? Nếu ta chối bỏ bản thân, ai còn tin ta được nữa? [Chorus] Hãy ngẩng cao đầu, hãy tin vào giá trị của mình, Mỗi vết thương là chứng nhân cho sức mạnh trong hành trình. Đừng coi thường, đừng tự xóa đi ánh sáng trong đôi mắt, Vì chỉ khi tôn trọng mình, ta mới thật sự sống là ta. [Verse 2] Nhiều khi ta so sánh mình với cuộc đời của ai khác, Quên rằng trong tim ta cũng có ngọn lửa riêng biệt. Chúng ta sinh ra đâu phải để sao chép một cuộc đời, Mà để viết nên bản nhạc chưa từng ai hát bao giờ. [Pre-Chorus] Những tiếng cười chê ngoài kia chỉ thoáng qua như gió, Giá trị thật nằm ở việc ta dám đi đến cùng. Đừng để mặc cảm níu chân, đừng để quá khứ giam hãm, Tôn trọng chính mình – đó là khởi đầu của tự do. [Chorus] Hãy ngẩng cao đầu, hãy tin vào giá trị của mình, Mỗi vết thương là chứng nhân cho sức mạnh trong hành trình. Đừng coi thường, đừng tự xóa đi ánh sáng trong đôi mắt, Vì chỉ khi tôn trọng mình, ta mới thật sự sống là ta. [Bridge] Có thể ta từng gục ngã, có thể ta từng mất niềm tin, Nhưng dòng chảy trong tim vẫn đang gọi ta đứng dậy. Thế giới cần một "ta" trọn vẹn, Không cần bản sao nhạt nhòa, không cần ai khác ngoài chính ta. [Final Chorus] Hãy ngẩng cao đầu, hãy tin vào giá trị của mình, Mỗi giọt lệ rơi xuống hóa sức mạnh cho mai này. Đừng coi thường, đừng tự chối đi linh hồn cao quý, Vì khi tôn trọng chính mình, ta tỏa sáng cho cả nhân gian. Đọc thêm
Like
Love
Angry
12
0 Comments 0 Shares