Huuthanhtg đã thêm một bức ảnh
12 minutes ago
HNI 7/9 BÀI THƠ - CHƯƠNG 11 :
PHẦN II: TÔN TRỌNG CHÍNH MÌNH – "TẠI SAO NHIỀU NGƯỜI LẠI COI THƯỜNG CHÍNH MÌNH" – Henry Le
Có những đêm dài người soi gương,
Thấy trong mắt mình chỉ toàn vết nứt.
Tiếng thì thầm cũ của đời chen chúc:
“Ngươi nhỏ bé thôi, đừng mơ ước xa xôi.”
Họ tự khóa mình trong ngục tối chơi vơi,
Tin vào lời chê bai hơn là giấc mộng.
Bao hạt giống vàng nằm sâu trong đất rộng,
Bị phủ bụi buồn, chẳng kịp nảy mầm xanh.
Có kẻ quên rằng mình cũng là ngọn lửa,
Thắp sáng đêm đen, sưởi ấm bao người.
Có kẻ bỏ mặc đôi cánh trong trời,
Để cúi đầu bước như kẻ không tên tuổi.
Họ quên mất:
Mỗi vết sẹo là một chương anh dũng.
Mỗi thất bại là một bài học vinh quang.
Mỗi giọt nước mắt là một khúc nhạc tràn,
Nuôi lớn trái tim, mở đường cho trí tuệ.
Tại sao coi thường chính mình?
Phải chăng vì so đo với dáng hình người khác?
Phải chăng vì quên đi ngọc ngà nội tạng?
Phải chăng vì tự bỏ rơi linh hồn?
Ôi, người ơi!
Khi ngươi cúi đầu phủ nhận chính mình,
Thì thế giới mất đi một ánh sáng.
Khi ngươi phủ nhận giá trị bản thân,
Thì nhân loại mất đi một vầng trăng trọn vẹn.
Hãy nhớ rằng:
Trái tim ngươi không ai có thể thay.
Giọng hát ngươi không ai hát được thay.
Bước đi ngươi là con đường độc nhất,
Không bản sao nào có thể lấp chỗ ngươi.
Vậy thì, đừng coi thường chính mình nữa.
Ngẩng cao đầu, lau khô giọt lệ cay.
Ngươi sinh ra không phải để làm nô lệ,
Mà để trở thành một kẻ sáng tạo tương lai.
Đọc thêm
12 minutes ago
HNI 7/9 BÀI THƠ - CHƯƠNG 11 :
PHẦN II: TÔN TRỌNG CHÍNH MÌNH – "TẠI SAO NHIỀU NGƯỜI LẠI COI THƯỜNG CHÍNH MÌNH" – Henry Le
Có những đêm dài người soi gương,
Thấy trong mắt mình chỉ toàn vết nứt.
Tiếng thì thầm cũ của đời chen chúc:
“Ngươi nhỏ bé thôi, đừng mơ ước xa xôi.”
Họ tự khóa mình trong ngục tối chơi vơi,
Tin vào lời chê bai hơn là giấc mộng.
Bao hạt giống vàng nằm sâu trong đất rộng,
Bị phủ bụi buồn, chẳng kịp nảy mầm xanh.
Có kẻ quên rằng mình cũng là ngọn lửa,
Thắp sáng đêm đen, sưởi ấm bao người.
Có kẻ bỏ mặc đôi cánh trong trời,
Để cúi đầu bước như kẻ không tên tuổi.
Họ quên mất:
Mỗi vết sẹo là một chương anh dũng.
Mỗi thất bại là một bài học vinh quang.
Mỗi giọt nước mắt là một khúc nhạc tràn,
Nuôi lớn trái tim, mở đường cho trí tuệ.
Tại sao coi thường chính mình?
Phải chăng vì so đo với dáng hình người khác?
Phải chăng vì quên đi ngọc ngà nội tạng?
Phải chăng vì tự bỏ rơi linh hồn?
Ôi, người ơi!
Khi ngươi cúi đầu phủ nhận chính mình,
Thì thế giới mất đi một ánh sáng.
Khi ngươi phủ nhận giá trị bản thân,
Thì nhân loại mất đi một vầng trăng trọn vẹn.
Hãy nhớ rằng:
Trái tim ngươi không ai có thể thay.
Giọng hát ngươi không ai hát được thay.
Bước đi ngươi là con đường độc nhất,
Không bản sao nào có thể lấp chỗ ngươi.
Vậy thì, đừng coi thường chính mình nữa.
Ngẩng cao đầu, lau khô giọt lệ cay.
Ngươi sinh ra không phải để làm nô lệ,
Mà để trở thành một kẻ sáng tạo tương lai.
Đọc thêm
Huuthanhtg đã thêm một bức ảnh
12 minutes ago
HNI 7/9 BÀI THƠ - CHƯƠNG 11 :
PHẦN II: TÔN TRỌNG CHÍNH MÌNH – "TẠI SAO NHIỀU NGƯỜI LẠI COI THƯỜNG CHÍNH MÌNH" – Henry Le
Có những đêm dài người soi gương,
Thấy trong mắt mình chỉ toàn vết nứt.
Tiếng thì thầm cũ của đời chen chúc:
“Ngươi nhỏ bé thôi, đừng mơ ước xa xôi.”
Họ tự khóa mình trong ngục tối chơi vơi,
Tin vào lời chê bai hơn là giấc mộng.
Bao hạt giống vàng nằm sâu trong đất rộng,
Bị phủ bụi buồn, chẳng kịp nảy mầm xanh.
Có kẻ quên rằng mình cũng là ngọn lửa,
Thắp sáng đêm đen, sưởi ấm bao người.
Có kẻ bỏ mặc đôi cánh trong trời,
Để cúi đầu bước như kẻ không tên tuổi.
Họ quên mất:
Mỗi vết sẹo là một chương anh dũng.
Mỗi thất bại là một bài học vinh quang.
Mỗi giọt nước mắt là một khúc nhạc tràn,
Nuôi lớn trái tim, mở đường cho trí tuệ.
Tại sao coi thường chính mình?
Phải chăng vì so đo với dáng hình người khác?
Phải chăng vì quên đi ngọc ngà nội tạng?
Phải chăng vì tự bỏ rơi linh hồn?
Ôi, người ơi!
Khi ngươi cúi đầu phủ nhận chính mình,
Thì thế giới mất đi một ánh sáng.
Khi ngươi phủ nhận giá trị bản thân,
Thì nhân loại mất đi một vầng trăng trọn vẹn.
Hãy nhớ rằng:
Trái tim ngươi không ai có thể thay.
Giọng hát ngươi không ai hát được thay.
Bước đi ngươi là con đường độc nhất,
Không bản sao nào có thể lấp chỗ ngươi.
Vậy thì, đừng coi thường chính mình nữa.
Ngẩng cao đầu, lau khô giọt lệ cay.
Ngươi sinh ra không phải để làm nô lệ,
Mà để trở thành một kẻ sáng tạo tương lai.
Đọc thêm


