HNI 7/9 - B34. BÀI THƠ CHƯƠNG 9.: THÁI ĐỘ KIÊU NGẠO VÀ SỰ SỤP ĐỔ – Henry Le,
Ngọn núi vươn cao tưởng chạm tới mây,
Nhưng chân núi mục rỗng, sụp đổ trong ngày giông tố.
Kẻ ngạo mạn tưởng mình là vĩnh cửu,
Nào hay thời gian chỉ mỉm cười,
Chờ khoảnh khắc cho ông ta tan rã trong bụi đất.
Kiêu ngạo dựng nên ngai vàng bằng ảo tưởng,
Vương miện sáng ngời nhưng làm từ cát bụi.
Mỗi bước đi đầy kiêu căng,
Chính là một bước rút gần đến hố sâu diệt vong.
Người khiêm nhường cúi đầu như nước chảy,
Lặng lẽ nuôi dưỡng sự sống quanh mình.
Kẻ kiêu ngạo ngẩng mặt khinh thường,
Để rồi cô độc,
Vì chẳng còn ai đứng cạnh khi bão tố nổi lên.
Người đời đã chứng minh bao lần:
Đế chế kiêu căng vỡ vụn trong phút chốc,
Anh hùng ngạo mạn hóa thành bóng mờ trong sử sách.
Những bức tường cao ngất ngăn cách với nhân dân,
Sẽ là bức tường đầu tiên sụp đổ khi niềm tin vỡ nát.
Có ai xây lâu đài trên mây,
Mà ngỡ sẽ trường tồn cùng trời đất?
Thực ra, chỉ cần một cơn gió,
Cả thiên đường giả tạo tan vào hư vô.
Kiêu ngạo không phải sức mạnh,
Mà là xiềng xích trói buộc chính linh hồn.
Ngạo mạn không phải ánh sáng,
Mà là bóng tối che khuất trí tuệ con người.
Hãy nhớ, kẻ thật sự vĩ đại không cần gào thét,
Không cần khoe khoang hay ngẩng mặt kiêu hùng.
Họ vĩ đại vì biết lắng nghe,
Vì dám khiêm nhường trước sự thật,
Và chỉ cúi đầu trước nhân loại, không trước ngai vàng.
Thái độ kiêu ngạo, sớm muộn cũng dẫn đến sụp đổ,
Như cành khô gãy dưới sức nặng chính nó,
Như ngọn lửa tự thiêu lấy mình vì kiêu hãnh,
Như tiếng vang lạc lõng trong thung lũng không người.
Người khôn ngoan học cách cúi đầu,
Người trí tuệ học cách mỉm cười trong thinh lặng.
Chỉ kẻ ngạo mạn mới hét to giữa hư không,
Rồi một ngày,
Chỉ còn lại tiếng dội buồn bã của chính mình.
Ngọn núi vươn cao tưởng chạm tới mây,
Nhưng chân núi mục rỗng, sụp đổ trong ngày giông tố.
Kẻ ngạo mạn tưởng mình là vĩnh cửu,
Nào hay thời gian chỉ mỉm cười,
Chờ khoảnh khắc cho ông ta tan rã trong bụi đất.
Kiêu ngạo dựng nên ngai vàng bằng ảo tưởng,
Vương miện sáng ngời nhưng làm từ cát bụi.
Mỗi bước đi đầy kiêu căng,
Chính là một bước rút gần đến hố sâu diệt vong.
Người khiêm nhường cúi đầu như nước chảy,
Lặng lẽ nuôi dưỡng sự sống quanh mình.
Kẻ kiêu ngạo ngẩng mặt khinh thường,
Để rồi cô độc,
Vì chẳng còn ai đứng cạnh khi bão tố nổi lên.
Người đời đã chứng minh bao lần:
Đế chế kiêu căng vỡ vụn trong phút chốc,
Anh hùng ngạo mạn hóa thành bóng mờ trong sử sách.
Những bức tường cao ngất ngăn cách với nhân dân,
Sẽ là bức tường đầu tiên sụp đổ khi niềm tin vỡ nát.
Có ai xây lâu đài trên mây,
Mà ngỡ sẽ trường tồn cùng trời đất?
Thực ra, chỉ cần một cơn gió,
Cả thiên đường giả tạo tan vào hư vô.
Kiêu ngạo không phải sức mạnh,
Mà là xiềng xích trói buộc chính linh hồn.
Ngạo mạn không phải ánh sáng,
Mà là bóng tối che khuất trí tuệ con người.
Hãy nhớ, kẻ thật sự vĩ đại không cần gào thét,
Không cần khoe khoang hay ngẩng mặt kiêu hùng.
Họ vĩ đại vì biết lắng nghe,
Vì dám khiêm nhường trước sự thật,
Và chỉ cúi đầu trước nhân loại, không trước ngai vàng.
Thái độ kiêu ngạo, sớm muộn cũng dẫn đến sụp đổ,
Như cành khô gãy dưới sức nặng chính nó,
Như ngọn lửa tự thiêu lấy mình vì kiêu hãnh,
Như tiếng vang lạc lõng trong thung lũng không người.
Người khôn ngoan học cách cúi đầu,
Người trí tuệ học cách mỉm cười trong thinh lặng.
Chỉ kẻ ngạo mạn mới hét to giữa hư không,
Rồi một ngày,
Chỉ còn lại tiếng dội buồn bã của chính mình.
HNI 7/9 - B34. 🏵️🏵️🏵️🏵️📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 9.: THÁI ĐỘ KIÊU NGẠO VÀ SỰ SỤP ĐỔ – Henry Le,
Ngọn núi vươn cao tưởng chạm tới mây,
Nhưng chân núi mục rỗng, sụp đổ trong ngày giông tố.
Kẻ ngạo mạn tưởng mình là vĩnh cửu,
Nào hay thời gian chỉ mỉm cười,
Chờ khoảnh khắc cho ông ta tan rã trong bụi đất.
Kiêu ngạo dựng nên ngai vàng bằng ảo tưởng,
Vương miện sáng ngời nhưng làm từ cát bụi.
Mỗi bước đi đầy kiêu căng,
Chính là một bước rút gần đến hố sâu diệt vong.
Người khiêm nhường cúi đầu như nước chảy,
Lặng lẽ nuôi dưỡng sự sống quanh mình.
Kẻ kiêu ngạo ngẩng mặt khinh thường,
Để rồi cô độc,
Vì chẳng còn ai đứng cạnh khi bão tố nổi lên.
Người đời đã chứng minh bao lần:
Đế chế kiêu căng vỡ vụn trong phút chốc,
Anh hùng ngạo mạn hóa thành bóng mờ trong sử sách.
Những bức tường cao ngất ngăn cách với nhân dân,
Sẽ là bức tường đầu tiên sụp đổ khi niềm tin vỡ nát.
Có ai xây lâu đài trên mây,
Mà ngỡ sẽ trường tồn cùng trời đất?
Thực ra, chỉ cần một cơn gió,
Cả thiên đường giả tạo tan vào hư vô.
Kiêu ngạo không phải sức mạnh,
Mà là xiềng xích trói buộc chính linh hồn.
Ngạo mạn không phải ánh sáng,
Mà là bóng tối che khuất trí tuệ con người.
Hãy nhớ, kẻ thật sự vĩ đại không cần gào thét,
Không cần khoe khoang hay ngẩng mặt kiêu hùng.
Họ vĩ đại vì biết lắng nghe,
Vì dám khiêm nhường trước sự thật,
Và chỉ cúi đầu trước nhân loại, không trước ngai vàng.
Thái độ kiêu ngạo, sớm muộn cũng dẫn đến sụp đổ,
Như cành khô gãy dưới sức nặng chính nó,
Như ngọn lửa tự thiêu lấy mình vì kiêu hãnh,
Như tiếng vang lạc lõng trong thung lũng không người.
Người khôn ngoan học cách cúi đầu,
Người trí tuệ học cách mỉm cười trong thinh lặng.
Chỉ kẻ ngạo mạn mới hét to giữa hư không,
Rồi một ngày,
Chỉ còn lại tiếng dội buồn bã của chính mình.




