HCOIN 25/8: - B29. THƠ CHƯƠNG 4:
BÀI THƠ : TÂM GƯƠNG SOI SÁNG TRONG BÓNG TỐI
Trong đêm dài mịt mù không lối,
Một ánh gương lặng lẽ soi đường.
Không ồn ào, chẳng cần lời tỏ,
Nhưng dẫn lối bao trái tim thương.
Bóng tối phủ, niềm tin vụt tắt,
Người vẫn đứng, sáng tỏ kiên cường.
Như đốm lửa bừng lên trong dạ,
Gọi nhân gian thức tỉnh yêu thương.
Mỗi ánh mắt như tia hy vọng,
Mỗi nụ cười như sợi nắng mai.
Bao đôi chân mỏi mòn ngã gục,
Được nâng dậy từ gương hình ngài.
Không phải thánh, chẳng mang phép lạ,
Chỉ là người dám đứng, dám đi.
Nhưng từ đó, muôn người nương tựa,
Nhận ra mình cũng có thể vì.
Vì nhân loại, vì tình, vì nghĩa,
Vì một đời không sống hoang phung.
Tấm gương ấy soi trong từng bước,
Dạy con người biết sống anh hùng.
Có khi gương chẳng còn nguyên vẹn,
Sứt mẻ nhiều, vết xước in sâu.
Nhưng chính thế mới là chân thực,
Cho nhân gian thấy rõ khổ đau.
Bởi bóng tối đâu che được mãi,
Ánh sáng kia càng rực giữa đêm.
Người ngã xuống, niềm tin còn lại,
Đời sau theo bước gió thổi mềm.
Bao thế hệ nhìn gương mà lớn,
Nhận sức mình chẳng thể ngồi yên.
Từ bóng tối, họ thành ánh sáng,
Từ nỗi đau, hóa sức mạnh bền.
Ôi tấm gương – ngàn đời soi chiếu,
Dẫu tháng năm phủ bụi thời gian.
Vẫn rạng rỡ như ngày đầu đó,
Vẫn dịu dàng sưởi ấm nhân gian.
Nếu một lúc lòng ta lạc lối,
Hãy tìm về nơi ánh gương soi.
Sẽ thấy rõ bản thân can đảm,
Và dấn thân, tiếp bước cuộc đời.
BÀI THƠ : TÂM GƯƠNG SOI SÁNG TRONG BÓNG TỐI
Trong đêm dài mịt mù không lối,
Một ánh gương lặng lẽ soi đường.
Không ồn ào, chẳng cần lời tỏ,
Nhưng dẫn lối bao trái tim thương.
Bóng tối phủ, niềm tin vụt tắt,
Người vẫn đứng, sáng tỏ kiên cường.
Như đốm lửa bừng lên trong dạ,
Gọi nhân gian thức tỉnh yêu thương.
Mỗi ánh mắt như tia hy vọng,
Mỗi nụ cười như sợi nắng mai.
Bao đôi chân mỏi mòn ngã gục,
Được nâng dậy từ gương hình ngài.
Không phải thánh, chẳng mang phép lạ,
Chỉ là người dám đứng, dám đi.
Nhưng từ đó, muôn người nương tựa,
Nhận ra mình cũng có thể vì.
Vì nhân loại, vì tình, vì nghĩa,
Vì một đời không sống hoang phung.
Tấm gương ấy soi trong từng bước,
Dạy con người biết sống anh hùng.
Có khi gương chẳng còn nguyên vẹn,
Sứt mẻ nhiều, vết xước in sâu.
Nhưng chính thế mới là chân thực,
Cho nhân gian thấy rõ khổ đau.
Bởi bóng tối đâu che được mãi,
Ánh sáng kia càng rực giữa đêm.
Người ngã xuống, niềm tin còn lại,
Đời sau theo bước gió thổi mềm.
Bao thế hệ nhìn gương mà lớn,
Nhận sức mình chẳng thể ngồi yên.
Từ bóng tối, họ thành ánh sáng,
Từ nỗi đau, hóa sức mạnh bền.
Ôi tấm gương – ngàn đời soi chiếu,
Dẫu tháng năm phủ bụi thời gian.
Vẫn rạng rỡ như ngày đầu đó,
Vẫn dịu dàng sưởi ấm nhân gian.
Nếu một lúc lòng ta lạc lối,
Hãy tìm về nơi ánh gương soi.
Sẽ thấy rõ bản thân can đảm,
Và dấn thân, tiếp bước cuộc đời.
HCOIN 25/8: - B29. 🏵️🏵️🏵️📕THƠ CHƯƠNG 4:
BÀI THƠ : TÂM GƯƠNG SOI SÁNG TRONG BÓNG TỐI
Trong đêm dài mịt mù không lối,
Một ánh gương lặng lẽ soi đường.
Không ồn ào, chẳng cần lời tỏ,
Nhưng dẫn lối bao trái tim thương.
Bóng tối phủ, niềm tin vụt tắt,
Người vẫn đứng, sáng tỏ kiên cường.
Như đốm lửa bừng lên trong dạ,
Gọi nhân gian thức tỉnh yêu thương.
Mỗi ánh mắt như tia hy vọng,
Mỗi nụ cười như sợi nắng mai.
Bao đôi chân mỏi mòn ngã gục,
Được nâng dậy từ gương hình ngài.
Không phải thánh, chẳng mang phép lạ,
Chỉ là người dám đứng, dám đi.
Nhưng từ đó, muôn người nương tựa,
Nhận ra mình cũng có thể vì.
Vì nhân loại, vì tình, vì nghĩa,
Vì một đời không sống hoang phung.
Tấm gương ấy soi trong từng bước,
Dạy con người biết sống anh hùng.
Có khi gương chẳng còn nguyên vẹn,
Sứt mẻ nhiều, vết xước in sâu.
Nhưng chính thế mới là chân thực,
Cho nhân gian thấy rõ khổ đau.
Bởi bóng tối đâu che được mãi,
Ánh sáng kia càng rực giữa đêm.
Người ngã xuống, niềm tin còn lại,
Đời sau theo bước gió thổi mềm.
Bao thế hệ nhìn gương mà lớn,
Nhận sức mình chẳng thể ngồi yên.
Từ bóng tối, họ thành ánh sáng,
Từ nỗi đau, hóa sức mạnh bền.
Ôi tấm gương – ngàn đời soi chiếu,
Dẫu tháng năm phủ bụi thời gian.
Vẫn rạng rỡ như ngày đầu đó,
Vẫn dịu dàng sưởi ấm nhân gian.
Nếu một lúc lòng ta lạc lối,
Hãy tìm về nơi ánh gương soi.
Sẽ thấy rõ bản thân can đảm,
Và dấn thân, tiếp bước cuộc đời.