HNI 9/9
Bài Thơ Chương 15: “BIA THIÊNG”
Dưới mái đình xưa
Bia đứng như người gác
Trăm năm nghe chuyện làng
Ngàn năm giữ lời thề.
Văn miếu vắng trưa hè
Bia rùa nằm im lặng
Nhưng chữ trên lưng rùa
Vẫn thì thầm cùng gió.
Có bia khắc tên học trò
Đỗ đạt vinh quy bái tổ
Có bia khắc tên dân làng
Góp công xây cầu, đắp đường.
Có bia là lời thề
Giữ nhau khi hoạn nạn
Có bia là lời răn
Đừng quên nghĩa xóm giềng.
Rêu phủ, mưa mòn
Nhưng hồn bia vẫn sáng
Vì đá chỉ là thân xác
Lời khắc mới là linh hồn.
Thôi xin giữ bia
Như giữ chính ký ức mình
Để khi ai hỏi
Làng ta kể được bằng đá và bằng tim.
Bài Thơ Chương 15: “BIA THIÊNG”
Dưới mái đình xưa
Bia đứng như người gác
Trăm năm nghe chuyện làng
Ngàn năm giữ lời thề.
Văn miếu vắng trưa hè
Bia rùa nằm im lặng
Nhưng chữ trên lưng rùa
Vẫn thì thầm cùng gió.
Có bia khắc tên học trò
Đỗ đạt vinh quy bái tổ
Có bia khắc tên dân làng
Góp công xây cầu, đắp đường.
Có bia là lời thề
Giữ nhau khi hoạn nạn
Có bia là lời răn
Đừng quên nghĩa xóm giềng.
Rêu phủ, mưa mòn
Nhưng hồn bia vẫn sáng
Vì đá chỉ là thân xác
Lời khắc mới là linh hồn.
Thôi xin giữ bia
Như giữ chính ký ức mình
Để khi ai hỏi
Làng ta kể được bằng đá và bằng tim.
HNI 9/9
Bài Thơ Chương 15: “BIA THIÊNG”
Dưới mái đình xưa
Bia đứng như người gác
Trăm năm nghe chuyện làng
Ngàn năm giữ lời thề.
Văn miếu vắng trưa hè
Bia rùa nằm im lặng
Nhưng chữ trên lưng rùa
Vẫn thì thầm cùng gió.
Có bia khắc tên học trò
Đỗ đạt vinh quy bái tổ
Có bia khắc tên dân làng
Góp công xây cầu, đắp đường.
Có bia là lời thề
Giữ nhau khi hoạn nạn
Có bia là lời răn
Đừng quên nghĩa xóm giềng.
Rêu phủ, mưa mòn
Nhưng hồn bia vẫn sáng
Vì đá chỉ là thân xác
Lời khắc mới là linh hồn.
Thôi xin giữ bia
Như giữ chính ký ức mình
Để khi ai hỏi
Làng ta kể được bằng đá và bằng tim.
