Cập nhật gần đây
  • HNI 27/10 - CÂU ĐỐ BUỔI CHIỀU
    🏻Đề 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị gout
    1. Thực phẩm nên ăn khi bị gout:
    • Rau xanh và trái cây tươi: Giúp giảm axit uric và tăng đào thải qua thận, như dưa leo, cà chua, cam, bưởi, táo.
    • Ngũ cốc nguyên hạt: Gạo lứt, yến mạch, bánh mì đen giúp cung cấp năng lượng lành mạnh.
    • Sữa ít béo và sản phẩm từ sữa: Có tác dụng hạ nồng độ axit uric.
    • Uống nhiều nước: Khoảng 2–3 lít/ngày để hỗ trợ thải trừ axit uric.
    • Thực phẩm giàu vitamin C: Giúp ngăn ngừa kết tinh urat, như kiwi, cam, ổi.
    • Dầu thực vật: Như dầu ô liu, dầu hạt cải, thay thế mỡ động vật.
    2. Thực phẩm nên tránh:
    • Thịt đỏ và nội tạng động vật: Bò, cừu, gan, tim… chứa nhiều purin, làm tăng axit uric.
    • Hải sản: Đặc biệt là cá cơm, cá mòi, tôm, cua, sò.
    • Đồ uống có cồn: Rượu bia làm giảm khả năng thải axit uric.
    • Đồ ngọt, nước có gas: Gây tăng insulin, làm giảm bài tiết axit uric.
    • Thực phẩm chế biến sẵn: Xúc xích, thịt hộp, đồ chiên nhiều dầu.
    Nguyên tắc dinh dưỡng: Ăn thanh đạm, uống đủ nước, hạn chế purin và rượu bia, duy trì cân nặng hợp lý để kiểm soát bệnh gout hiệu quả.

    🏻Đề 2: Cảm nhận về Chương 15: “H’Group Global – Kết nối Thế giới”
    (SÁCH TRẮNG: DOANH NHÂN LÊ ĐÌNH HẢI – NGƯỜI KIẾN TẠO NỀN KINH TẾ NHÂN VĂN THẾ KỶ 21)**
    Chương 15 mang đến cho tôi niềm tự hào và cảm hứng mạnh mẽ về một tầm nhìn toàn cầu của người Việt. “H’Group Global – Kết nối Thế giới” không chỉ nói về việc mở rộng quy mô doanh nghiệp ra quốc tế, mà còn thể hiện khát vọng đưa trí tuệ, nhân văn và giá trị Việt Nam lan tỏa khắp năm châu.
    Qua chương này, tôi cảm nhận được tinh thần “người Việt Nam toàn cầu” mà Doanh nhân Lê Đình Hải và tập đoàn H’Group đang theo đuổi — đó là kết nối bằng tri thức, hợp tác bằng niềm tin, và phụng sự bằng trái tim.
    H’Group Global không đơn thuần là tổ chức kinh tế, mà là một sứ giả văn hóa, cầu nối của tinh thần nhân văn Việt Nam với bạn bè quốc tế. Những giá trị như minh bạch, chia sẻ, phụng sự cộng đồng đã giúp H’Group trở thành biểu tượng cho thế hệ doanh nhân mới – vừa có tâm, vừa có tầm.
    HNI 27/10 - CÂU ĐỐ BUỔI CHIỀU 👉🏻Đề 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị gout 1. Thực phẩm nên ăn khi bị gout: • Rau xanh và trái cây tươi: Giúp giảm axit uric và tăng đào thải qua thận, như dưa leo, cà chua, cam, bưởi, táo. • Ngũ cốc nguyên hạt: Gạo lứt, yến mạch, bánh mì đen giúp cung cấp năng lượng lành mạnh. • Sữa ít béo và sản phẩm từ sữa: Có tác dụng hạ nồng độ axit uric. • Uống nhiều nước: Khoảng 2–3 lít/ngày để hỗ trợ thải trừ axit uric. • Thực phẩm giàu vitamin C: Giúp ngăn ngừa kết tinh urat, như kiwi, cam, ổi. • Dầu thực vật: Như dầu ô liu, dầu hạt cải, thay thế mỡ động vật. 2. Thực phẩm nên tránh: • Thịt đỏ và nội tạng động vật: Bò, cừu, gan, tim… chứa nhiều purin, làm tăng axit uric. • Hải sản: Đặc biệt là cá cơm, cá mòi, tôm, cua, sò. • Đồ uống có cồn: Rượu bia làm giảm khả năng thải axit uric. • Đồ ngọt, nước có gas: Gây tăng insulin, làm giảm bài tiết axit uric. • Thực phẩm chế biến sẵn: Xúc xích, thịt hộp, đồ chiên nhiều dầu. 👉 Nguyên tắc dinh dưỡng: Ăn thanh đạm, uống đủ nước, hạn chế purin và rượu bia, duy trì cân nặng hợp lý để kiểm soát bệnh gout hiệu quả. 👉🏻Đề 2: Cảm nhận về Chương 15: “H’Group Global – Kết nối Thế giới” (SÁCH TRẮNG: DOANH NHÂN LÊ ĐÌNH HẢI – NGƯỜI KIẾN TẠO NỀN KINH TẾ NHÂN VĂN THẾ KỶ 21)** Chương 15 mang đến cho tôi niềm tự hào và cảm hứng mạnh mẽ về một tầm nhìn toàn cầu của người Việt. “H’Group Global – Kết nối Thế giới” không chỉ nói về việc mở rộng quy mô doanh nghiệp ra quốc tế, mà còn thể hiện khát vọng đưa trí tuệ, nhân văn và giá trị Việt Nam lan tỏa khắp năm châu. Qua chương này, tôi cảm nhận được tinh thần “người Việt Nam toàn cầu” mà Doanh nhân Lê Đình Hải và tập đoàn H’Group đang theo đuổi — đó là kết nối bằng tri thức, hợp tác bằng niềm tin, và phụng sự bằng trái tim. H’Group Global không đơn thuần là tổ chức kinh tế, mà là một sứ giả văn hóa, cầu nối của tinh thần nhân văn Việt Nam với bạn bè quốc tế. Những giá trị như minh bạch, chia sẻ, phụng sự cộng đồng đã giúp H’Group trở thành biểu tượng cho thế hệ doanh nhân mới – vừa có tâm, vừa có tầm.
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    Wow
    11
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10:Trả lời câu đố sáng:
    Đề 1: 10 lòng biết ơn vào Mạng xã hội Doanh nhân HNI
    1. Biết ơn HNI – nơi hội tụ những con người mang tầm nhìn nhân văn và khát vọng trường tồn.
    2. Biết ơn Chủ tịch Henry Lê, người kiến tạo nền tảng kết nối tri thức và phụng sự doanh nhân Việt.
    3. Biết ơn Ban phụng sự HNI đã tận tâm cống hiến, tạo nên môi trường học hỏi và sẻ chia.
    4. Biết ơn các anh chị doanh nhân HNI, những tấm gương truyền cảm hứng sống – học – hành – phụng sự.
    5. Biết ơn Hệ sinh thái HGroup, nơi ươm mầm ý tưởng, tạo giá trị và lan tỏa tinh hoa Việt.
    6. Biết ơn các chương trình đào tạo HNI, giúp tôi trưởng thành trong trí tuệ, đạo đức và năng lực lãnh đạo.
    7. Biết ơn văn hóa biết ơn – phụng sự – trường tồn mà HNI luôn duy trì và lan tỏa.
    8. Biết ơn các dự án “Sách Trắng”, đã giúp tôi mở rộng tầm nhìn về triết lý kinh tế nhân văn.
    9. Biết ơn những kết nối nhân duyên mà HNI mang đến – nơi mỗi người gặp nhau vì một sứ mệnh chung.
    10. Biết ơn HNI – Hội Doanh nhân Trường Tồn, ngôi nhà của tri thức, đạo đức và sự phát triển bền vững.
    Đề 2: Cảm nhận Chương 37 – “Dịch vụ sửa nhà toàn diện – Nền tảng phát triển bền vững cho ngôi nhà Việt” (Sách Trắng DRHOUSES)
    Chương 37 cho tôi thấy rõ tinh thần “phát triển bền vững bắt đầu từ mái nhà”. DRHOUSES không chỉ cung cấp dịch vụ sửa chữa, mà còn khơi gợi triết lý phụng sự ngôi nhà Việt – nơi kết tinh văn hóa, tình thân và hạnh phúc.
    Tôi cảm nhận sự khác biệt khi doanh nghiệp đặt tình người và giá trị cộng đồng lên trên lợi nhuận. Mỗi ngôi nhà được sửa chữa chính là một hành trình tái tạo năng lượng sống, giúp con người yêu hơn tổ ấm của mình.
    Đó chính là mô hình kinh doanh nhân văn, mang đậm dấu ấn HGroup và tinh thần “Sách Trắng” – lấy con người làm trung tâm.
    HNI 27/10:Trả lời câu đố sáng: Đề 1: 10 lòng biết ơn vào Mạng xã hội Doanh nhân HNI 1. Biết ơn HNI – nơi hội tụ những con người mang tầm nhìn nhân văn và khát vọng trường tồn. 2. Biết ơn Chủ tịch Henry Lê, người kiến tạo nền tảng kết nối tri thức và phụng sự doanh nhân Việt. 3. Biết ơn Ban phụng sự HNI đã tận tâm cống hiến, tạo nên môi trường học hỏi và sẻ chia. 4. Biết ơn các anh chị doanh nhân HNI, những tấm gương truyền cảm hứng sống – học – hành – phụng sự. 5. Biết ơn Hệ sinh thái HGroup, nơi ươm mầm ý tưởng, tạo giá trị và lan tỏa tinh hoa Việt. 6. Biết ơn các chương trình đào tạo HNI, giúp tôi trưởng thành trong trí tuệ, đạo đức và năng lực lãnh đạo. 7. Biết ơn văn hóa biết ơn – phụng sự – trường tồn mà HNI luôn duy trì và lan tỏa. 8. Biết ơn các dự án “Sách Trắng”, đã giúp tôi mở rộng tầm nhìn về triết lý kinh tế nhân văn. 9. Biết ơn những kết nối nhân duyên mà HNI mang đến – nơi mỗi người gặp nhau vì một sứ mệnh chung. 10. Biết ơn HNI – Hội Doanh nhân Trường Tồn, ngôi nhà của tri thức, đạo đức và sự phát triển bền vững. Đề 2: Cảm nhận Chương 37 – “Dịch vụ sửa nhà toàn diện – Nền tảng phát triển bền vững cho ngôi nhà Việt” (Sách Trắng DRHOUSES) Chương 37 cho tôi thấy rõ tinh thần “phát triển bền vững bắt đầu từ mái nhà”. DRHOUSES không chỉ cung cấp dịch vụ sửa chữa, mà còn khơi gợi triết lý phụng sự ngôi nhà Việt – nơi kết tinh văn hóa, tình thân và hạnh phúc. Tôi cảm nhận sự khác biệt khi doanh nghiệp đặt tình người và giá trị cộng đồng lên trên lợi nhuận. Mỗi ngôi nhà được sửa chữa chính là một hành trình tái tạo năng lượng sống, giúp con người yêu hơn tổ ấm của mình. Đó chính là mô hình kinh doanh nhân văn, mang đậm dấu ấn HGroup và tinh thần “Sách Trắng” – lấy con người làm trung tâm.
    Love
    Like
    Wow
    11
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10: Bài thơ chương 9:
    BÀI THƠ: NHÀ LÃNH ĐẠO VÀ NĂNG LƯỢNG ĐẠO TRỜI
    Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
    Nhà lãnh đạo – không chỉ là người cầm quyền,
    Mà là kẻ nắm mạch Đạo của Trời trong lòng dân.
    Không ra lệnh, mà khiến muôn người tự thuận,
    Không cưỡng cầu, mà vạn vật tự hòa âm.
    Đạo Trời chẳng nói, nhưng năng lượng vẫn vận hành,
    Người lãnh đạo chân chính là kẻ cảm nhận được.
    Thấy Trời qua từng hơi thở nhân sinh,
    Biết thời – mà chẳng cần hỏi chiêm tinh hay sao hạn.
    Khi tâm người trị nước hòa cùng nhịp Đạo,
    Thì mọi mệnh lệnh đều tự nhiên mà đúng.
    Không cần sức mạnh, không cần uy nghi,
    Chỉ một ánh mắt cũng đủ lay động ngàn dân.
    Năng lượng Đạo Trời không ở xa xăm,
    Nó ở trong lòng người biết giữ chính niệm.
    Nhà lãnh đạo nếu còn sợ, còn tham, còn giận,
    Thì luồng năng lượng ấy sẽ đứt giữa đường đi.
    Trời chỉ trao quyền cho người biết khiêm cung,
    Không tranh danh, chẳng chấp thắng hay bại.
    Bởi quyền lực là gánh nặng của lòng tin nhân loại,
    Chứ chẳng phải vinh quang để tự xưng mình.
    Khi nhà lãnh đạo biết tĩnh trong bão tố,
    Thì dân cũng yên dù gió giật mưa giông.
    Bởi năng lượng Đạo Trời lan tỏa không bằng tiếng nói,
    Mà bằng khí chất thanh an từ trong cốt tủy người.
    Không phải mọi lệnh truyền đều có sức,
    Mà chỉ lời nào mang tần số của Chân.
    Khi nói ra từ lòng vô ngã, không vì bản thân,
    Thì tiếng ấy hóa Thiên lệnh, khiến muôn lòng cảm phục.
    Bậc dẫn đạo là người soi sáng chứ không dẫn dắt,
    Không đứng trước – cũng chẳng ở phía sau.
    Chỉ như Trời – ở khắp mà chẳng hiện hình,
    Nhưng ai cũng thấy, cũng cảm, cũng theo.
    Khi người lãnh đạo sống đúng Đạo Trời,
    Thì mọi quyết định đều mang hơi thở an nhiên.
    Không còn trị dân – mà cùng dân kiến tạo,
    Không còn cai quản – mà cùng hòa vận sinh.
    Kết:
    Nhà lãnh đạo là trung tâm của trường năng lượng,
    Nếu tâm lệch – vạn dân dao động bất an.
    Khi thuận Đạo, Trời gia phúc, dân đồng lòng,
    Một niệm sáng – chiếu rạng cả giang san.
    HNI 27/10: 📕Bài thơ chương 9: BÀI THƠ: NHÀ LÃNH ĐẠO VÀ NĂNG LƯỢNG ĐẠO TRỜI Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Nhà lãnh đạo – không chỉ là người cầm quyền, Mà là kẻ nắm mạch Đạo của Trời trong lòng dân. Không ra lệnh, mà khiến muôn người tự thuận, Không cưỡng cầu, mà vạn vật tự hòa âm. Đạo Trời chẳng nói, nhưng năng lượng vẫn vận hành, Người lãnh đạo chân chính là kẻ cảm nhận được. Thấy Trời qua từng hơi thở nhân sinh, Biết thời – mà chẳng cần hỏi chiêm tinh hay sao hạn. Khi tâm người trị nước hòa cùng nhịp Đạo, Thì mọi mệnh lệnh đều tự nhiên mà đúng. Không cần sức mạnh, không cần uy nghi, Chỉ một ánh mắt cũng đủ lay động ngàn dân. Năng lượng Đạo Trời không ở xa xăm, Nó ở trong lòng người biết giữ chính niệm. Nhà lãnh đạo nếu còn sợ, còn tham, còn giận, Thì luồng năng lượng ấy sẽ đứt giữa đường đi. Trời chỉ trao quyền cho người biết khiêm cung, Không tranh danh, chẳng chấp thắng hay bại. Bởi quyền lực là gánh nặng của lòng tin nhân loại, Chứ chẳng phải vinh quang để tự xưng mình. Khi nhà lãnh đạo biết tĩnh trong bão tố, Thì dân cũng yên dù gió giật mưa giông. Bởi năng lượng Đạo Trời lan tỏa không bằng tiếng nói, Mà bằng khí chất thanh an từ trong cốt tủy người. Không phải mọi lệnh truyền đều có sức, Mà chỉ lời nào mang tần số của Chân. Khi nói ra từ lòng vô ngã, không vì bản thân, Thì tiếng ấy hóa Thiên lệnh, khiến muôn lòng cảm phục. Bậc dẫn đạo là người soi sáng chứ không dẫn dắt, Không đứng trước – cũng chẳng ở phía sau. Chỉ như Trời – ở khắp mà chẳng hiện hình, Nhưng ai cũng thấy, cũng cảm, cũng theo. Khi người lãnh đạo sống đúng Đạo Trời, Thì mọi quyết định đều mang hơi thở an nhiên. Không còn trị dân – mà cùng dân kiến tạo, Không còn cai quản – mà cùng hòa vận sinh. Kết: Nhà lãnh đạo là trung tâm của trường năng lượng, Nếu tâm lệch – vạn dân dao động bất an. Khi thuận Đạo, Trời gia phúc, dân đồng lòng, Một niệm sáng – chiếu rạng cả giang san.
    Like
    Love
    Wow
    Sad
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10: Bài thơ chương 8:
    BÀI THƠ: CHÍNH TRỊ NHƯ NGHỆ THUẬT ĐIỀU HÒA NĂNG LƯỢNG CỘNG ĐỒNG
    Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
    Chính trị chẳng phải trò quyền biến đoạt danh,
    Mà là nghệ thuật điều hòa lòng người, năng lượng.
    Không gươm giáo, chẳng mưu sâu kế hiểm,
    Chỉ một nhịp tâm an – cũng hóa bình thiên hạ.
    Nơi cộng đồng, năng lượng xoay vòng như mạch,
    Lúc thịnh, lúc suy – như thuỷ triều vơi đầy.
    Bậc trị quốc không cưỡng, không vội ép,
    Mà thuận dòng – đưa nước chảy về sông.
    Chính trị, nếu chỉ thấy quyền trong danh lợi,
    Sẽ biến dân thành công cụ cho một người.
    Nhưng khi hiểu quyền là luồng năng lượng sống,
    Thì lãnh đạo là người truyền dẫn yêu thương.
    Người lãnh đạo như người giữ nhịp đàn,
    Biết nâng cao khi lòng dân đang trỗi.
    Biết hạ xuống khi hận thù vừa dậy sóng,
    Để âm vang cộng đồng lại trở nên hài hòa.
    Mỗi tiếng nói, mỗi hành động là rung động,
    Chính trị là nghệ thuật cảm nhận tần số dân.
    Người trị thế không nghe bằng tai, bằng mắt,
    Mà nghe bằng lòng – thấy bằng ánh sáng trong.
    Có khi cần nói, nhưng nhiều khi cần lặng,
    Vì năng lượng dân làn sóng chẳng cần lời.
    Một quyết định sai có thể lay trời đất,
    Một im lặng đúng – giữ vững cả non sông.
    Năng lượng cộng đồng – ấy là ý Trời trong dân,
    Bậc lãnh đạo chỉ là người dẫn luồng khí ấy.
    Không chiếm, không nắm, không khống chế,
    Mà khai thông – để Đạo tự vận hành.
    Chính trị là giữ cân bằng giữa âm và dương,
    Giữa hành động và tĩnh tâm trong trí.
    Khi dân nóng, cần người biết làm mát,
    Khi dân lạnh, cần người nhóm lửa nhân tâm.
    Không ai trị được dân bằng ép buộc,
    Chỉ người hòa được dân bằng năng lượng yêu thương.
    Quyền lực chân chính là quyền của sự lắng nghe,
    Và chính trị viên là người điều khí của lòng người.
    Kết:
    Chính trị là nghệ thuật – không phải cuộc tranh quyền,
    Là điều hòa nguồn năng lượng chung nhân loại.
    Khi mỗi trái tim cùng rung trong tần số Đạo,
    Thì quốc gia yên – mà chẳng cần tới gươm đao.
    HNI 27/10: 📕Bài thơ chương 8: BÀI THƠ: CHÍNH TRỊ NHƯ NGHỆ THUẬT ĐIỀU HÒA NĂNG LƯỢNG CỘNG ĐỒNG Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Chính trị chẳng phải trò quyền biến đoạt danh, Mà là nghệ thuật điều hòa lòng người, năng lượng. Không gươm giáo, chẳng mưu sâu kế hiểm, Chỉ một nhịp tâm an – cũng hóa bình thiên hạ. Nơi cộng đồng, năng lượng xoay vòng như mạch, Lúc thịnh, lúc suy – như thuỷ triều vơi đầy. Bậc trị quốc không cưỡng, không vội ép, Mà thuận dòng – đưa nước chảy về sông. Chính trị, nếu chỉ thấy quyền trong danh lợi, Sẽ biến dân thành công cụ cho một người. Nhưng khi hiểu quyền là luồng năng lượng sống, Thì lãnh đạo là người truyền dẫn yêu thương. Người lãnh đạo như người giữ nhịp đàn, Biết nâng cao khi lòng dân đang trỗi. Biết hạ xuống khi hận thù vừa dậy sóng, Để âm vang cộng đồng lại trở nên hài hòa. Mỗi tiếng nói, mỗi hành động là rung động, Chính trị là nghệ thuật cảm nhận tần số dân. Người trị thế không nghe bằng tai, bằng mắt, Mà nghe bằng lòng – thấy bằng ánh sáng trong. Có khi cần nói, nhưng nhiều khi cần lặng, Vì năng lượng dân làn sóng chẳng cần lời. Một quyết định sai có thể lay trời đất, Một im lặng đúng – giữ vững cả non sông. Năng lượng cộng đồng – ấy là ý Trời trong dân, Bậc lãnh đạo chỉ là người dẫn luồng khí ấy. Không chiếm, không nắm, không khống chế, Mà khai thông – để Đạo tự vận hành. Chính trị là giữ cân bằng giữa âm và dương, Giữa hành động và tĩnh tâm trong trí. Khi dân nóng, cần người biết làm mát, Khi dân lạnh, cần người nhóm lửa nhân tâm. Không ai trị được dân bằng ép buộc, Chỉ người hòa được dân bằng năng lượng yêu thương. Quyền lực chân chính là quyền của sự lắng nghe, Và chính trị viên là người điều khí của lòng người. Kết: Chính trị là nghệ thuật – không phải cuộc tranh quyền, Là điều hòa nguồn năng lượng chung nhân loại. Khi mỗi trái tim cùng rung trong tần số Đạo, Thì quốc gia yên – mà chẳng cần tới gươm đao.
    Like
    Love
    Wow
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10: Bài thơ chương 7:
    BÀI THƠ: THIÊN Ý VÀ LÒNG DÂN – HAI CHIỀU THỐNG NHẤT TRONG CHÍNH TRỊ
    Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
    Trời chẳng nói, nhưng lòng dân là tiếng,
    Nghe dân kêu, ấy chính tiếng của Trời.
    Thiên ý chẳng xa, chẳng ẩn nơi mây trắng,
    Mà hiện trong từng nhịp thở của nhân gian.
    Khi dân an, Trời cũng mỉm cười hiền hậu,
    Khi dân khổ, Trời nghiêng lệ xuống nhân gian.
    Người cầm quyền nếu trái lòng dân,
    Tức nghịch Trời – muôn loài đều phản lại.
    Thiên ý và lòng dân, hai mà một,
    Như Trời cùng Đất hòa hợp thành sinh khí.
    Dân thuận thì nước yên, đạo sáng,
    Dân oán thì Trời cũng chẳng bênh ai.
    Bậc minh quân biết lắng nghe điều nhỏ,
    Một tiếng thở than cũng xem như mệnh Trời.
    Không dùng gươm, chẳng cần mưu, chẳng cần trị,
    Chỉ thuận lòng dân – vạn sự hóa an nhiên.
    Kẻ ngu quyền tưởng Trời xa vời vợi,
    Không hay Trời ẩn ngay trong mắt dân.
    Một ánh nhìn, một giọt lệ, một niềm tin,
    Là thước đo cho đạo lý của quyền lực.
    Khi Trời ban mệnh không phải ban ngai,
    Mà ban trọng trách gìn giữ lòng nhân ái.
    Khi dân trao niềm tin không phải vì sợ,
    Mà vì thấy đạo trong tâm người lãnh đạo.
    Thiên ý chẳng nằm trong lễ nghi cung kính,
    Mà trong cách quan nhìn dân bằng đôi mắt thật.
    Một lời chân hơn vạn điều sắc dụ,
    Một nghĩa tình hơn trăm đạo chiếu ban.
    Khi Trời muốn chuyển, dân trước khẽ động,
    Như sóng ngầm báo hiệu cơn phong ba.
    Bậc hiểu Đạo biết nhìn trong tĩnh lặng,
    Để sửa mình, chứ chẳng trách Trời cao.
    Ngôi vua giữ được không nhờ gươm sắc,
    Mà nhờ lòng dân kết lại thành tường đồng.
    Khi Trời và dân cùng hướng một phương,
    Thì nước vững – dù muôn cơn giông tố.
    Kết:
    Thiên ý và lòng dân – hai chiều cùng một Đạo,
    Trời gửi lòng dân để soi sáng đường đời.
    Kẻ biết thuận, chính trị hóa nhân hòa,
    Kẻ nghịch Trời, nghịch dân – tự diệt chính mình.
    HNI 27/10: 📕Bài thơ chương 7: BÀI THƠ: THIÊN Ý VÀ LÒNG DÂN – HAI CHIỀU THỐNG NHẤT TRONG CHÍNH TRỊ Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Trời chẳng nói, nhưng lòng dân là tiếng, Nghe dân kêu, ấy chính tiếng của Trời. Thiên ý chẳng xa, chẳng ẩn nơi mây trắng, Mà hiện trong từng nhịp thở của nhân gian. Khi dân an, Trời cũng mỉm cười hiền hậu, Khi dân khổ, Trời nghiêng lệ xuống nhân gian. Người cầm quyền nếu trái lòng dân, Tức nghịch Trời – muôn loài đều phản lại. Thiên ý và lòng dân, hai mà một, Như Trời cùng Đất hòa hợp thành sinh khí. Dân thuận thì nước yên, đạo sáng, Dân oán thì Trời cũng chẳng bênh ai. Bậc minh quân biết lắng nghe điều nhỏ, Một tiếng thở than cũng xem như mệnh Trời. Không dùng gươm, chẳng cần mưu, chẳng cần trị, Chỉ thuận lòng dân – vạn sự hóa an nhiên. Kẻ ngu quyền tưởng Trời xa vời vợi, Không hay Trời ẩn ngay trong mắt dân. Một ánh nhìn, một giọt lệ, một niềm tin, Là thước đo cho đạo lý của quyền lực. Khi Trời ban mệnh không phải ban ngai, Mà ban trọng trách gìn giữ lòng nhân ái. Khi dân trao niềm tin không phải vì sợ, Mà vì thấy đạo trong tâm người lãnh đạo. Thiên ý chẳng nằm trong lễ nghi cung kính, Mà trong cách quan nhìn dân bằng đôi mắt thật. Một lời chân hơn vạn điều sắc dụ, Một nghĩa tình hơn trăm đạo chiếu ban. Khi Trời muốn chuyển, dân trước khẽ động, Như sóng ngầm báo hiệu cơn phong ba. Bậc hiểu Đạo biết nhìn trong tĩnh lặng, Để sửa mình, chứ chẳng trách Trời cao. Ngôi vua giữ được không nhờ gươm sắc, Mà nhờ lòng dân kết lại thành tường đồng. Khi Trời và dân cùng hướng một phương, Thì nước vững – dù muôn cơn giông tố. Kết: Thiên ý và lòng dân – hai chiều cùng một Đạo, Trời gửi lòng dân để soi sáng đường đời. Kẻ biết thuận, chính trị hóa nhân hòa, Kẻ nghịch Trời, nghịch dân – tự diệt chính mình.
    Like
    Love
    Wow
    Sad
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10: Bài thơ chương 6:
    BÀI THƠ: CHÍNH DANH – NỀN TẢNG CỦA MỌI CHẾ ĐỘ BỀN VỮNG
    Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
    Chính danh là gốc của muôn điều trị quốc,
    Không danh chính, lời nói hóa hư không.
    Ngai vàng dựng trên cát, sớm muộn cũng tan,
    Chỉ danh nghĩa chính mới trường tồn cùng Đạo.
    Người lãnh đạo chẳng vì mình mà lập danh,
    Mà vì dân, vì nghĩa, vì cội nguồn nhân loại.
    Một danh xưng chỉ sáng khi lòng trong suốt,
    Khi quyền lực gắn cùng đạo lý và nhân tâm.
    Danh không thật – vỏ rỗng của quyền uy,
    Gió thoảng qua, cuốn theo cả ngai và ấn.
    Chính danh – là danh từ Trời ban, dân thuận,
    Là ánh sáng soi đường giữa thời loạn mịt mù.
    Khi chính danh, lời vua cũng là lời Dân,
    Mệnh Trời hợp, nước tự nhiên hưng thịnh.
    Khi giả danh, lời người chỉ là vọng tưởng,
    Trời ngoảnh mặt, dân oán, quốc suy tàn.
    Chính danh chẳng cần ngôi cao mà có đạo,
    Một người ngay cũng làm gương cho ngàn thế hệ.
    Không danh mà chính – dân vẫn nghe, vẫn tin,
    Có danh mà tà – dân vẫn tránh, vẫn nghi.
    Bậc minh quân hiểu sâu hai chữ “chính danh”,
    Không tranh ngôi, chỉ dựng trật tự của Trời.
    Biết đặt dân lên trước, bản thân lùi lại,
    Chính ngay trong tâm – danh tự nhiên sáng rực.
    Khi vua không chính, quần thần hóa loạn,
    Khi quan giả danh, phép nước tan tành.
    Một triều đại tồn vong không bởi pháp,
    Mà bởi lòng dân có thuận danh hay không.
    Chính danh là chiếc cầu giữa Trời và người,
    Là sợi chỉ nối đạo lý cùng quyền lực.
    Cầu ấy gãy – nước nhà chìm trong hỗn loạn,
    Cầu ấy vững – quốc gia mãi trường tồn.
    Không chính danh, ngàn lời răn vô nghĩa,
    Không chính danh, hiền tài chẳng được dùng.
    Chính danh là gốc rễ của lòng tin xã hội,
    Là nền đá cho mọi triều đại vươn xa.
    Bởi thế, ai cầm quyền hãy tự hỏi chính mình:
    Danh ta có hợp đạo, hợp lòng dân chăng?
    Nếu danh hư mà vẫn giữ – là nghịch Trời,
    Nếu danh thật mà dám lui – ấy là thuận Đạo.
    Chính danh không phải chỉ ở ngôi vua,
    Mỗi người dân đều mang danh nghĩa của mình.
    Khi danh và thực thống nhất, xã hội bình an,
    Khi danh và thực ly tan, thời thế đảo điên.
    Ý thơ khép lại:
    Chính danh – ấy là gốc của muôn đời trị quốc,
    Một chữ “Chính” giữ yên cả vũ trụ nhân sinh.
    Danh chính, ngôi vững, đạo hưng, dân thịnh,
    Không chính danh – thì cả Trời cũng quay lưng.
    HNI 27/10: 📕Bài thơ chương 6: BÀI THƠ: CHÍNH DANH – NỀN TẢNG CỦA MỌI CHẾ ĐỘ BỀN VỮNG Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Chính danh là gốc của muôn điều trị quốc, Không danh chính, lời nói hóa hư không. Ngai vàng dựng trên cát, sớm muộn cũng tan, Chỉ danh nghĩa chính mới trường tồn cùng Đạo. Người lãnh đạo chẳng vì mình mà lập danh, Mà vì dân, vì nghĩa, vì cội nguồn nhân loại. Một danh xưng chỉ sáng khi lòng trong suốt, Khi quyền lực gắn cùng đạo lý và nhân tâm. Danh không thật – vỏ rỗng của quyền uy, Gió thoảng qua, cuốn theo cả ngai và ấn. Chính danh – là danh từ Trời ban, dân thuận, Là ánh sáng soi đường giữa thời loạn mịt mù. Khi chính danh, lời vua cũng là lời Dân, Mệnh Trời hợp, nước tự nhiên hưng thịnh. Khi giả danh, lời người chỉ là vọng tưởng, Trời ngoảnh mặt, dân oán, quốc suy tàn. Chính danh chẳng cần ngôi cao mà có đạo, Một người ngay cũng làm gương cho ngàn thế hệ. Không danh mà chính – dân vẫn nghe, vẫn tin, Có danh mà tà – dân vẫn tránh, vẫn nghi. Bậc minh quân hiểu sâu hai chữ “chính danh”, Không tranh ngôi, chỉ dựng trật tự của Trời. Biết đặt dân lên trước, bản thân lùi lại, Chính ngay trong tâm – danh tự nhiên sáng rực. Khi vua không chính, quần thần hóa loạn, Khi quan giả danh, phép nước tan tành. Một triều đại tồn vong không bởi pháp, Mà bởi lòng dân có thuận danh hay không. Chính danh là chiếc cầu giữa Trời và người, Là sợi chỉ nối đạo lý cùng quyền lực. Cầu ấy gãy – nước nhà chìm trong hỗn loạn, Cầu ấy vững – quốc gia mãi trường tồn. Không chính danh, ngàn lời răn vô nghĩa, Không chính danh, hiền tài chẳng được dùng. Chính danh là gốc rễ của lòng tin xã hội, Là nền đá cho mọi triều đại vươn xa. Bởi thế, ai cầm quyền hãy tự hỏi chính mình: Danh ta có hợp đạo, hợp lòng dân chăng? Nếu danh hư mà vẫn giữ – là nghịch Trời, Nếu danh thật mà dám lui – ấy là thuận Đạo. Chính danh không phải chỉ ở ngôi vua, Mỗi người dân đều mang danh nghĩa của mình. Khi danh và thực thống nhất, xã hội bình an, Khi danh và thực ly tan, thời thế đảo điên. Ý thơ khép lại: Chính danh – ấy là gốc của muôn đời trị quốc, Một chữ “Chính” giữ yên cả vũ trụ nhân sinh. Danh chính, ngôi vững, đạo hưng, dân thịnh, Không chính danh – thì cả Trời cũng quay lưng.
    Like
    Love
    Wow
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10: Bài thơ chương 5:
    Sự Khác Biệt Giữa Quyền Lực Ép Buộc Và Quyền Lực Đạo Lý
    Quyền lực ép buộc dựng trên nỗi sợ,
    Còn quyền lực đạo lý lớn lên từ lòng tin.
    Một bên trói buộc thân xác con người,
    Một bên đánh thức linh hồn nhân nghĩa.
    Kẻ dùng bạo lực để trị dân,
    Chỉ được vâng lời, không được tôn kính.
    Người dùng đạo để cảm hóa lòng dân,
    Dù không nói một lời, thiên hạ cũng thuận theo.
    Ép buộc khiến người cúi đầu ngoài mặt,
    Nhưng trong tim vẫn giữ ngọn lửa phản kháng.
    Đạo lý khiến người cúi đầu tự nguyện,
    Bởi thấy trong đó ánh sáng của công tâm.
    Quyền lực ép buộc tồn tại nhờ gươm giáo,
    Quyền lực đạo lý sống bằng uy đức vô hình.
    Một bên dựng tường cao để che sợ hãi,
    Một bên mở cửa rộng để đón niềm tin.
    Người ép dân bằng lệnh, dân nghe mà oán,
    Người dẫn dân bằng gương, dân theo mà thương.
    Kẻ thống trị tin sức mạnh,
    Bậc hiền nhân tin vào đạo lý.
    Ép buộc khiến xã hội im lặng,
    Đạo lý khiến xã hội an hòa.
    Im lặng là bóng tối của sợ hãi,
    An hòa là ánh sáng của trí minh.
    Quyền lực ép buộc là tạm thời,
    Như ngọn đèn dầu trước bão.
    Quyền lực đạo lý là vĩnh cửu,
    Như mặt trời soi khắp muôn phương.
    Khi người cầm quyền hiểu rằng đạo đức là sức mạnh,
    Thì họ không cần vũ lực để giữ ngai vàng.
    Khi người cầm quyền dựa vào sợ hãi,
    Thì Trời đã ghi tên họ trong sổ phạt.
    Bởi Trời không trao quyền cho kẻ cưỡng ép,
    Trời chỉ ban mệnh cho người thuận Đạo.
    Ép buộc khiến quyền tan như cát bụi,
    Đạo lý khiến quyền sáng như sao trời.
    Hỡi kẻ đang nắm quyền, hãy tự hỏi lòng mình:
    Ngươi khiến dân sợ, hay khiến dân kính?
    Bởi câu trả lời ấy –
    Sẽ định đoạt ngươi thuộc về Đạo Trời hay Đạo diệt.
    HNI 27/10: 📕 Bài thơ chương 5: Sự Khác Biệt Giữa Quyền Lực Ép Buộc Và Quyền Lực Đạo Lý Quyền lực ép buộc dựng trên nỗi sợ, Còn quyền lực đạo lý lớn lên từ lòng tin. Một bên trói buộc thân xác con người, Một bên đánh thức linh hồn nhân nghĩa. Kẻ dùng bạo lực để trị dân, Chỉ được vâng lời, không được tôn kính. Người dùng đạo để cảm hóa lòng dân, Dù không nói một lời, thiên hạ cũng thuận theo. Ép buộc khiến người cúi đầu ngoài mặt, Nhưng trong tim vẫn giữ ngọn lửa phản kháng. Đạo lý khiến người cúi đầu tự nguyện, Bởi thấy trong đó ánh sáng của công tâm. Quyền lực ép buộc tồn tại nhờ gươm giáo, Quyền lực đạo lý sống bằng uy đức vô hình. Một bên dựng tường cao để che sợ hãi, Một bên mở cửa rộng để đón niềm tin. Người ép dân bằng lệnh, dân nghe mà oán, Người dẫn dân bằng gương, dân theo mà thương. Kẻ thống trị tin sức mạnh, Bậc hiền nhân tin vào đạo lý. Ép buộc khiến xã hội im lặng, Đạo lý khiến xã hội an hòa. Im lặng là bóng tối của sợ hãi, An hòa là ánh sáng của trí minh. Quyền lực ép buộc là tạm thời, Như ngọn đèn dầu trước bão. Quyền lực đạo lý là vĩnh cửu, Như mặt trời soi khắp muôn phương. Khi người cầm quyền hiểu rằng đạo đức là sức mạnh, Thì họ không cần vũ lực để giữ ngai vàng. Khi người cầm quyền dựa vào sợ hãi, Thì Trời đã ghi tên họ trong sổ phạt. Bởi Trời không trao quyền cho kẻ cưỡng ép, Trời chỉ ban mệnh cho người thuận Đạo. Ép buộc khiến quyền tan như cát bụi, Đạo lý khiến quyền sáng như sao trời. Hỡi kẻ đang nắm quyền, hãy tự hỏi lòng mình: Ngươi khiến dân sợ, hay khiến dân kính? Bởi câu trả lời ấy – Sẽ định đoạt ngươi thuộc về Đạo Trời hay Đạo diệt.
    Like
    Love
    Yay
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10:
    Bài thơ chương 3:
    Quyền Lực Và Trách Nhiệm – Hai Mặt Của Cùng Một Đạo
    Quyền lực là ngọn lửa, soi sáng hay thiêu rụi?
    Tùy bàn tay người giữ, là thánh nhân hay quỷ dữ?
    Một khi có quyền mà quên đi đạo,
    Thì chính mình sẽ bị thiêu trong ngọn lửa do mình nhóm lên.
    Trách nhiệm là bóng, luôn đi cùng ánh sáng,
    Quyền lực rực rỡ bao nhiêu, bóng ấy càng dài bấy nhiêu.
    Người chỉ thấy vinh quang mà quên nghĩa vụ,
    Thì Đạo đã rời đi, chỉ còn lại chiếc ngai rỗng không.
    Đạo Trời không cấm con người nắm quyền,
    Nhưng răn rằng: “Hãy biết vì ai mà cầm giữ.”
    Quyền sinh ra để phục vụ nhân dân,
    Trách nhiệm sinh ra để giữ lòng mình không lạc.
    Có quyền mà không gánh, quyền ấy vô nghĩa,
    Có gánh mà không quyền, trách ấy vô năng.
    Chỉ khi quyền và trách hòa làm một thể,
    Người lãnh đạo mới thật sự thuận theo Đạo Trời.
    Quyền là con dao hai lưỡi – sáng cho công lý,
    Nhưng chỉ một nghiêng lệch, sẽ rạch nát lòng dân.
    Trách nhiệm là sợi dây vô hình,
    Giữ cho quyền lực không rơi vào vực tối.
    Người cầm quyền biết sợ, mới giữ được thiên tâm,
    Kẻ cầm quyền ngạo mạn, sớm rời thiên vị.
    Trời chẳng phạt bằng sấm sét hay gươm đao,
    Mà phạt bằng sự cô độc của kẻ mất lòng dân.
    Trách nhiệm không là gánh nặng,
    Mà là thước đo của lương tâm khi có quyền.
    Người biết sợ chính mình, mới xứng đáng được tin,
    Người quên sợ Trời, sẽ mất tất cả.
    Khi quyền lực tìm đến để thử lòng người,
    Chính trách nhiệm là phép thử của linh hồn.
    Khi trách nhiệm dẫn đường cho quyền lực,
    Thì Đạo hiện ra – sáng như bình minh.
    Đạo không ở ngai vàng,
    Đạo ở trong từng hành động nhỏ.
    Khi người cầm quyền cúi đầu vì dân,
    Chính là lúc Trời nâng họ lên.
    Quyền lực và trách nhiệm – hai mặt của cùng một Đạo,
    Tách nhau ra, Đạo vỡ tan thành hỗn loạn.
    Hợp lại, Đạo trở nên tròn đầy như mặt trăng,
    Soi chiếu lòng người, và dẫn dắt nhân gian.
    HNI 27/10: 📕 Bài thơ chương 3: Quyền Lực Và Trách Nhiệm – Hai Mặt Của Cùng Một Đạo Quyền lực là ngọn lửa, soi sáng hay thiêu rụi? Tùy bàn tay người giữ, là thánh nhân hay quỷ dữ? Một khi có quyền mà quên đi đạo, Thì chính mình sẽ bị thiêu trong ngọn lửa do mình nhóm lên. Trách nhiệm là bóng, luôn đi cùng ánh sáng, Quyền lực rực rỡ bao nhiêu, bóng ấy càng dài bấy nhiêu. Người chỉ thấy vinh quang mà quên nghĩa vụ, Thì Đạo đã rời đi, chỉ còn lại chiếc ngai rỗng không. Đạo Trời không cấm con người nắm quyền, Nhưng răn rằng: “Hãy biết vì ai mà cầm giữ.” Quyền sinh ra để phục vụ nhân dân, Trách nhiệm sinh ra để giữ lòng mình không lạc. Có quyền mà không gánh, quyền ấy vô nghĩa, Có gánh mà không quyền, trách ấy vô năng. Chỉ khi quyền và trách hòa làm một thể, Người lãnh đạo mới thật sự thuận theo Đạo Trời. Quyền là con dao hai lưỡi – sáng cho công lý, Nhưng chỉ một nghiêng lệch, sẽ rạch nát lòng dân. Trách nhiệm là sợi dây vô hình, Giữ cho quyền lực không rơi vào vực tối. Người cầm quyền biết sợ, mới giữ được thiên tâm, Kẻ cầm quyền ngạo mạn, sớm rời thiên vị. Trời chẳng phạt bằng sấm sét hay gươm đao, Mà phạt bằng sự cô độc của kẻ mất lòng dân. Trách nhiệm không là gánh nặng, Mà là thước đo của lương tâm khi có quyền. Người biết sợ chính mình, mới xứng đáng được tin, Người quên sợ Trời, sẽ mất tất cả. Khi quyền lực tìm đến để thử lòng người, Chính trách nhiệm là phép thử của linh hồn. Khi trách nhiệm dẫn đường cho quyền lực, Thì Đạo hiện ra – sáng như bình minh. Đạo không ở ngai vàng, Đạo ở trong từng hành động nhỏ. Khi người cầm quyền cúi đầu vì dân, Chính là lúc Trời nâng họ lên. Quyền lực và trách nhiệm – hai mặt của cùng một Đạo, Tách nhau ra, Đạo vỡ tan thành hỗn loạn. Hợp lại, Đạo trở nên tròn đầy như mặt trăng, Soi chiếu lòng người, và dẫn dắt nhân gian.
    Like
    Love
    Wow
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10 - B16 CHƯƠNG 23: MINH TRỊ – CHÍNH TRỊ TRONG SÁNG, CÔNG CHÍNH, VÔ TƯ
    I. Minh trị là gì – tinh hoa của chính đạo
    Nếu “minh quân” là người nắm thiên ý, “minh chủ” là người khơi dậy lòng dân, thì “minh trị” chính là nền chính trị được soi rọi bởi ánh sáng của lẽ công, sự trong sạch và tinh thần vô tư.
    Đó là giai đoạn mà đạo và chính hòa làm một, quyền lực không còn là công cụ cai trị mà trở thành nguồn năng lượng phục vụ nhân sinh.
    Minh trị không chỉ là triều đại sáng suốt, mà là trạng thái tỉnh thức của quốc gia. Khi những người cầm quyền thấu hiểu rằng, lãnh đạo không phải là đứng trên, mà là đứng giữa và vì mọi người.
    Một triều đại có thể hưng thịnh nhờ anh hùng, nhưng chỉ bền vững nhờ minh trị. Bởi anh hùng có thể lập nghiệp, nhưng chỉ có minh trị mới dưỡng nghiệp.
    Minh trị là khi chính trị không còn là sân khấu quyền lực, mà trở thành hành trình phụng sự, trong đó mỗi chính sách, mỗi quyết định đều soi lại bằng ánh sáng của lẽ phải.
    Không vì phe nhóm, không vì lợi ích, không vì quyền lực, mà chỉ vì dân, vì nước, vì đạo.
    Một triều đại minh trị không cần nhiều khẩu hiệu, bởi chính thực tế công bằng, minh bạch, và lòng tincủa dân đã là minh chứng. Khi đó, luật pháp không phải là gông xiềng mà là công cụ bảo hộ; quan lại không phải là tầng lớp đặc quyền mà là đội ngũ phụng sự chân chính; và người dân không còn là đối tượng bị quản lý, mà là chủ thể đồng hành trong quản trị quốc gia.

    II. Khi chính trị trong sáng – quốc gia tự khai hoa
    Ánh sáng của minh trị tỏa ra từ trái tim trong sạchcủa người lãnh đạo và lan tỏa khắp cơ cấu chính quyền.
    Trong một hệ thống minh trị, mọi quyền lực đều được soi sáng bởi công lý, và mọi người đều có quyền được lắng nghe.
    Chính trị trong sáng không phải là “không có sai lầm”, mà là dám nhìn nhận, dám sửa sai, và không để bóng tối che phủ chân lý.
    Một triều đại minh trị là nơi sự thật được tôn trọng hơn danh dự, lẽ phải được đặt cao hơn quyền lực, và người yếu thế được bảo vệ như người mạnh.
    Chính trị trong sáng là nền chính trị tự
    HNI 27/10 - B16 🌺🌺🌺CHƯƠNG 23: MINH TRỊ – CHÍNH TRỊ TRONG SÁNG, CÔNG CHÍNH, VÔ TƯ I. Minh trị là gì – tinh hoa của chính đạo Nếu “minh quân” là người nắm thiên ý, “minh chủ” là người khơi dậy lòng dân, thì “minh trị” chính là nền chính trị được soi rọi bởi ánh sáng của lẽ công, sự trong sạch và tinh thần vô tư. Đó là giai đoạn mà đạo và chính hòa làm một, quyền lực không còn là công cụ cai trị mà trở thành nguồn năng lượng phục vụ nhân sinh. Minh trị không chỉ là triều đại sáng suốt, mà là trạng thái tỉnh thức của quốc gia. Khi những người cầm quyền thấu hiểu rằng, lãnh đạo không phải là đứng trên, mà là đứng giữa và vì mọi người. Một triều đại có thể hưng thịnh nhờ anh hùng, nhưng chỉ bền vững nhờ minh trị. Bởi anh hùng có thể lập nghiệp, nhưng chỉ có minh trị mới dưỡng nghiệp. Minh trị là khi chính trị không còn là sân khấu quyền lực, mà trở thành hành trình phụng sự, trong đó mỗi chính sách, mỗi quyết định đều soi lại bằng ánh sáng của lẽ phải. Không vì phe nhóm, không vì lợi ích, không vì quyền lực, mà chỉ vì dân, vì nước, vì đạo. Một triều đại minh trị không cần nhiều khẩu hiệu, bởi chính thực tế công bằng, minh bạch, và lòng tincủa dân đã là minh chứng. Khi đó, luật pháp không phải là gông xiềng mà là công cụ bảo hộ; quan lại không phải là tầng lớp đặc quyền mà là đội ngũ phụng sự chân chính; và người dân không còn là đối tượng bị quản lý, mà là chủ thể đồng hành trong quản trị quốc gia. II. Khi chính trị trong sáng – quốc gia tự khai hoa Ánh sáng của minh trị tỏa ra từ trái tim trong sạchcủa người lãnh đạo và lan tỏa khắp cơ cấu chính quyền. Trong một hệ thống minh trị, mọi quyền lực đều được soi sáng bởi công lý, và mọi người đều có quyền được lắng nghe. Chính trị trong sáng không phải là “không có sai lầm”, mà là dám nhìn nhận, dám sửa sai, và không để bóng tối che phủ chân lý. Một triều đại minh trị là nơi sự thật được tôn trọng hơn danh dự, lẽ phải được đặt cao hơn quyền lực, và người yếu thế được bảo vệ như người mạnh. Chính trị trong sáng là nền chính trị tự
    Like
    Love
    Yay
    Wow
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10: Bài thơ chương 2:
    Thiên Mệnh – Quyền Lực Đến Từ Trời Hay Từ Dân?
    Ai đã trao vương miện đầu tiên cho kẻ thống trị nhân gian?
    Ai khắc lên ngôi báu dòng chữ: “Trời định, dân tuân”?
    Nhưng nếu Trời thật sự yêu thương loài người,
    Thì sao lại để quyền lực giày xéo kiếp dân đen?
    Trời cho ánh sáng, nhưng không cho kẻ cướp mặt trời,
    Trời cho luật nhân quả, chứ không cho ngai vàng độc quyền sinh tử.
    Kẻ nhân danh Thiên mệnh mà quên lòng Trời,
    Khác nào cánh diều rách vẫn ngạo nghễ bay trong gió ngược.
    Thiên mệnh – chẳng phải là ấn tín của quyền uy,
    Mà là sứ mệnh để phục vụ muôn sinh.
    Khi Trời gửi xuống một con người cầm quyền,
    Không phải để thống trị, mà để khai sáng dân trí.
    Dân là gốc, Trời là đạo.
    Nếu dân mất lòng tin, Trời cũng rút mệnh.
    Thiên mệnh không vĩnh hằng cho kẻ phản Trời,
    Cũng chẳng trường tồn với ai quên nghĩa dân.
    Trời không nói, nhưng lòng người là tiếng Trời.
    Mỗi nỗi oan, mỗi giọt lệ, là lời sấm truyền vô hình.
    Khi dân khổ, Trời chuyển mình cùng gió bão,
    Để dập tắt ngai vàng đã mục nát từ bên trong.
    Thiên mệnh thay đổi theo tâm dân lay động,
    Như sông đổi dòng khi đất mẹ rạn nứt vì bất công.
    Người thuận đạo Trời – biết cúi đầu trước công lý,
    Người nghịch mệnh Trời – tự đào mồ chôn trong tham vọng.
    Trời không xa, dân không thấp,
    Chỉ có lòng người chia đôi khoảng cách ấy.
    Khi dân sáng, Trời hiện trong mắt dân,
    Khi dân ngu, kẻ ác giả làm sấm sét.
    Đến cuối cùng, ai nắm giữ Thiên mệnh?
    Không phải vua, không phải thần, mà là dân.
    Bởi dân chính là Trời đang sống giữa nhân gian,
    Là nguồn mạch bất diệt của mọi quyền lực chân chính.
    Hỡi những ai còn tin quyền từ Trời ban,
    Hãy nhớ: Trời chẳng chọn người, Trời chọn đạo.
    Người thuận đạo thì được mệnh,
    Người trái đạo thì mất ngôi, dù có trăm ngàn quân lính.
    Thiên mệnh không nằm trên trời cao,
    Mà nằm trong lòng người – nơi ánh sáng và bóng tối giao tranh.
    Và chỉ khi dân đứng dậy làm chủ,
    Trời mới thật sự mỉm cười cùng nhân loại.
    HNI 27/10: 📕 Bài thơ chương 2: Thiên Mệnh – Quyền Lực Đến Từ Trời Hay Từ Dân? Ai đã trao vương miện đầu tiên cho kẻ thống trị nhân gian? Ai khắc lên ngôi báu dòng chữ: “Trời định, dân tuân”? Nhưng nếu Trời thật sự yêu thương loài người, Thì sao lại để quyền lực giày xéo kiếp dân đen? Trời cho ánh sáng, nhưng không cho kẻ cướp mặt trời, Trời cho luật nhân quả, chứ không cho ngai vàng độc quyền sinh tử. Kẻ nhân danh Thiên mệnh mà quên lòng Trời, Khác nào cánh diều rách vẫn ngạo nghễ bay trong gió ngược. Thiên mệnh – chẳng phải là ấn tín của quyền uy, Mà là sứ mệnh để phục vụ muôn sinh. Khi Trời gửi xuống một con người cầm quyền, Không phải để thống trị, mà để khai sáng dân trí. Dân là gốc, Trời là đạo. Nếu dân mất lòng tin, Trời cũng rút mệnh. Thiên mệnh không vĩnh hằng cho kẻ phản Trời, Cũng chẳng trường tồn với ai quên nghĩa dân. Trời không nói, nhưng lòng người là tiếng Trời. Mỗi nỗi oan, mỗi giọt lệ, là lời sấm truyền vô hình. Khi dân khổ, Trời chuyển mình cùng gió bão, Để dập tắt ngai vàng đã mục nát từ bên trong. Thiên mệnh thay đổi theo tâm dân lay động, Như sông đổi dòng khi đất mẹ rạn nứt vì bất công. Người thuận đạo Trời – biết cúi đầu trước công lý, Người nghịch mệnh Trời – tự đào mồ chôn trong tham vọng. Trời không xa, dân không thấp, Chỉ có lòng người chia đôi khoảng cách ấy. Khi dân sáng, Trời hiện trong mắt dân, Khi dân ngu, kẻ ác giả làm sấm sét. Đến cuối cùng, ai nắm giữ Thiên mệnh? Không phải vua, không phải thần, mà là dân. Bởi dân chính là Trời đang sống giữa nhân gian, Là nguồn mạch bất diệt của mọi quyền lực chân chính. Hỡi những ai còn tin quyền từ Trời ban, Hãy nhớ: Trời chẳng chọn người, Trời chọn đạo. Người thuận đạo thì được mệnh, Người trái đạo thì mất ngôi, dù có trăm ngàn quân lính. Thiên mệnh không nằm trên trời cao, Mà nằm trong lòng người – nơi ánh sáng và bóng tối giao tranh. Và chỉ khi dân đứng dậy làm chủ, Trời mới thật sự mỉm cười cùng nhân loại.
    Like
    Love
    Wow
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
Nhiều câu chuyện hơn…