HNI 19/10
📕 Bài thơ Chương 22: Khi lòng dân thuận – dòng tiền tự nhiên lưu thông
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Khi lòng dân thuận ý Trời,
Non sông mở lối, dòng đời thênh thang.
Tiền kia chẳng phải vàng sang,
Mà là nhịp sống, trao ban giữa người.
Nước sông đâu giữ được vơi,
Cũng như tiền chảy, đến nơi cần rồi.
Nếu ai tích lại một hồi,
Thì dòng sinh khí hóa trôi mất dần.
Tham lam như đắp đập ngăn,
Nước không thông suốt, ruộng đồng khô hao.
Còn khi sẻ chén ngọt ngào,
Mưa rơi thuận lý, trăng sao rạng ngời.
Thị trường chính đạo từ đời,
Không ai ép buộc, lòng người tự trao.
Của tiền như gió lao xao,
Gặp nơi chính nghĩa, tự vào chẳng sai.
Một đồng nghĩa với một ai,
Khi trao niềm tín, sinh hai phúc lành.
Người buôn, kẻ bán chân thành,
Đều là tế bào nuôi nhanh quốc hồn.
Nhà nhà mở cửa yêu thương,
Không lo sụp đổ, chẳng vương oán hờn.
Dân tin – nước vững từng cơn,
Đạo trong kinh tế hóa hồn Việt Nam.
Nếu trên chỉ biết lo tham,
Dưới dân mất tín, ngàn năm khổ sầu.
Tiền kia hóa kiếp qua mau,
Chảy sang đất khác, nghèo đau xứ mình.
Cho nên người trị quốc minh,
Phải lo dưỡng Đức, gieo tình dân tâm.
Khi dân được sống yên ngầm,
Tự nhiên tài chính hóa dòng an khang.
Dòng tiền chẳng ngại thăng trầm,
Chỉ theo nơi sáng – rời tầm tối đen.
Dân tin chính nghĩa vững bền,
Thì kinh tế thịnh, phúc lên từng ngày.
Khi lòng dân thuận vào tay,
Trời trao quyền lực chẳng lay chẳng dời.
Tiền tươi như nước sông trôi,
Mỗi người một nhánh – cùng trôi đến nguồn.