HNI 21/10

📕 Bài thơ chương 37:

 Khi công nghệ phục vụ con người – không phải ngược lại

(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)

Công nghệ sinh ra từ bàn tay và khát vọng,

Không phải để thống trị mà để phụng sự con người.

Những cỗ máy biết tính, nhưng không biết thương,

Chỉ khi lòng người dẫn lối, máy móc mới có linh hồn.

Con người là chủ, không phải nô lệ của dữ liệu,

AI phải học tình yêu, chứ không chỉ toán học.

Nếu công nghệ không phục vụ đạo lý,

Thì tiến bộ chỉ là vỏ bọc của sự lạc lối.

 

Chúng ta không cần robot có cảm xúc,

Mà cần con người hiểu nhau hơn qua công nghệ.

Một chiếc điện thoại biết lắng nghe,

Vẫn không quý bằng trái tim biết thấu cảm.

 

Khi công nghệ trở thành cây cầu nối,

Không phải bức tường chia rẽ nhân sinh.

Mỗi phát minh đều phải hỏi: “Vì ai?”,

Nếu không vì con người – hãy dừng lại.

 

Không có thuật toán nào đo được nụ cười,

Không có mạng nào thay thế được ánh mắt.

Công nghệ chỉ thật sự mạnh mẽ,

Khi nó giúp ta sống người hơn mỗi ngày.

 

Chúng ta sáng tạo ra chip, nhưng đừng đánh mất tâm,

Dựng thành phố thông minh, nhưng phải giữ hồn dân tộc.

Một xã hội kỹ thuật số mà vô cảm,

Chỉ là chiếc vỏ kim loại lạnh lẽo giữa trời.

 

Công nghệ phải chắp cánh cho lòng nhân ái,

Phải giúp người nghèo được học, người yếu được vươn.

Khi AI trở thành người bạn đồng hành,

Chứ không là người giám sát, điều khiển.

 

Thế giới sẽ thăng hoa khi con người vẫn là trung tâm,

Khi máy móc chỉ là công cụ của yêu thương.

Đó mới là đạo Trời trong kỷ nguyên số,

Nơi công nghệ phục vụ con người – không phải ngược lại.