HNI 21/10

🌺🌺🌺🌺CHƯƠNG 2 : QUY LUẬT CUNG – CẦU VÀ SỰ CÂN BẰNG TỰ NHIÊN 

(HenryLe – Lê Đình Hải)

 

1. CUNG – CẦU KHÔNG CHỈ LÀ CON SỐ, MÀ LÀ NHỊP THỞ CỦA VŨ TRỤ

Từ khi con người biết trao đổi vật phẩm, quy luật cung – cầu đã âm thầm vận hành. Nó không do ai tạo ra, không thuộc về học thuyết kinh tế nào, mà là biểu hiện của một quy luật sâu xa hơn – Đạo Trời về sự cân bằng.

Cũng như nước chảy từ cao xuống thấp, cũng như âm – dương phải giao hòa, mọi hiện tượng kinh tế đều tìm đến một điểm cân bằng tự nhiên. Khi vật chất thừa thãi, giá trị giảm xuống; khi khan hiếm, giá trị tăng lên – đó là tiếng nói của vạn vật đang tự điều chỉnh, để dòng năng lượng không bị tắc nghẽn.

Thế nhưng, trong thời đại hiện nay, con người đã quên mất nhịp thở ấy. Ta can thiệp vào thị trường như thể có thể bẻ cong được quy luật tự nhiên. Ta in tiền vô tội vạ, tạo khan hiếm giả tạo, đầu cơ hàng hóa, và nhân danh “phát triển” để làm méo mó sự cân bằng vốn tinh tế của vũ trụ.

Khi con người không còn lắng nghe Đạo Trời trong từng dòng chảy cung – cầu, xã hội rơi vào hỗn loạn: người thì dư thừa của cải nhưng thiếu niềm tin, kẻ thì thiếu thốn vật chất nhưng thừa bất công. Cung – cầu bị cắt lìa khỏi đạo, và kinh tế trở thành một cỗ máy vô hồn.

Quy luật cung – cầu, vì thế, không chỉ là bài toán số học, mà là bài học đạo lý. Nó nhắc ta rằng mọi thứ trong đời đều có chừng mực: nếu ta tham lam vượt quá nhu cầu tự nhiên, thì sớm muộn cũng phải trả lại cho vũ trụ bằng một hình thức khác – khủng hoảng, lạm phát, hay suy thoái đạo đức.

 

2. Sự cân bằng là linh hồn của Đạo Trời

Trong Đạo Trời, cân bằng không phải là đứng yên, mà là sự vận động hài hòa giữa hai cực đối lập.

Cung và cầu cũng vậy. Không có “cung tuyệt đối” hay “cầu vĩnh cửu”, mà chỉ có những dao động quanh điểm cân bằng – nơi mà năng lượng được lưu thông tự nhiên nhất.

Hãy quan sát thiên nhiên: khi trời hạn, nước bốc hơi, mây tụ lại, rồi mưa rơi xuống đất – đó là quá trình cân bằng. Khi mùa đông lạnh, năng lượng dự trữ trong lòng đất; đến xuân, năng lư 2: Quy luật cung – cầu và sự cân bằng tự nhiên

(HenryLe – Lê Đình Hải)

 

1. Cung – cầu không chỉ là con số, mà là nhịp thở của vũ trụ

Từ khi con người biết trao đổi vật phẩm, quy luật cung – cầu đã âm thầm vận hành. Nó không do ai tạo ra, không thuộc về học thuyết kinh tế nào, mà là biểu hiện của một quy luật sâu xa hơn – Đạo Trời về sự cân bằng.

Cũng như nước chảy từ cao xuống thấp, cũng như âm – dương phải giao hòa, mọi hiện tượng kinh tế đều tìm đến một điểm cân bằng tự nhiên. Khi vật chất thừa thãi, giá trị giảm xuống; khi khan hiếm, giá trị tăng lên – đó là tiếng nói của vạn vật đang tự điều chỉnh, để dòng năng lượng không bị tắc nghẽn.

Thế nhưng, trong thời đại hiện nay, con người đã quên mất nhịp thở ấy. Ta can thiệp vào thị trường như thể có thể bẻ cong được quy luật tự nhiên. Ta in tiền vô tội vạ, tạo khan hiếm giả tạo, đầu cơ hàng hóa, và nhân danh “phát triển” để làm méo mó sự cân bằng vốn tinh tế của vũ trụ.

Khi con người không còn lắng nghe Đạo Trời trong từng dòng chảy cung – cầu, xã hội rơi vào hỗn loạn: người thì dư thừa của cải nhưng thiếu niềm tin, kẻ thì thiếu thốn vật chất nhưng thừa bất công. Cung – cầu bị cắt lìa khỏi đạo, và kinh tế trở thành một cỗ máy vô hồn.

Quy luật cung – cầu, vì thế, không chỉ là bài toán số học, mà là bài học đạo lý. Nó nhắc ta rằng mọi thứ trong đời đều có chừng mực: nếu ta tham lam vượt quá nhu cầu tự nhiên, thì sớm muộn cũng phải trả lại cho vũ trụ bằng một hình thức khác – khủng hoảng, lạm phát, hay suy thoái đạo đức.

 

2. Sự cân bằng là linh hồn của Đạo Trời

Trong Đạo Trời, cân bằng không phải là đứng yên, mà là sự vận động hài hòa giữa hai cực đối lập.

Cung và cầu cũng vậy. Không có “cung tuyệt đối” hay “cầu vĩnh cửu”, mà chỉ có những dao động quanh điểm cân bằng – nơi mà năng lượng được lưu thông tự nhiên nhất.

Hãy quan sát thiên nhiên: khi trời hạn, nước bốc hơi, mây tụ lại, rồi mưa rơi xuống đất – đó là quá trình cân bằng. Khi mùa đông lạnh, năng lượng dự trữ trong lòng đất; đến xuân, năng lượng