HNI 22-10:
Bài thơ Chương 32: Nông nghiệp tái sinh – trở về với nguồn sống tự nhiên
Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải
Đất mẹ từng khóc trong lặng lẽ,
Khi bàn tay con người quên mất hơi thở của đất.
Những cánh đồng từng xanh rờn mộng mị,
Giờ úa tàn vì hóa chất và lòng tham.
Nhưng rồi bình minh lại hé,
Khi con người tìm về với tự nhiên.
Nông nghiệp tái sinh không chỉ là gieo trồng,
Mà là phục hồi linh hồn của đất.
Hạt mầm nhỏ bé mang trong mình triết lý lớn,
Rằng mọi sự sống đều cần được yêu thương.
Không còn kẻ chủ – người nô lệ,
Mà chỉ còn mối liên kết giữa trời, đất, và người.
Cánh đồng xưa nay trỗi dậy,
Đàn chim trở về, gió hát qua ruộng lúa non.
Mỗi giọt sương đọng trên lá,
Như nụ cười của tạo hóa bao dung.
Nông dân mới không chỉ cày cấy,
Mà là người gìn giữ dòng năng lượng của hành tinh.
Họ gieo niềm tin, không chỉ gieo hạt giống,
Gặt yêu thương, không chỉ gặt mùa vàng.
Con trâu trở lại đồng xưa,
Tiếng mõ ngân vang giữa chiều lặng gió.
Trẻ nhỏ chạy tung tăng trên bờ ruộng,
Cười giòn như tiếng mưa mùa hạ.
Cây và người cùng hít thở,
Cùng sẻ chia dòng khí của Đạo Trời.
Không còn hàng rào của lợi nhuận,
Chỉ còn tấm lòng trong vắt như suối nguồn.
Đất được nghỉ, nước được thở,
Mọi sinh vật được sống đúng phần mình.
Khi con người hiểu ra: không có “ta” và “nó”,
Mà tất cả đều là Một trong vòng tay tự nhiên.
Nông nghiệp tái sinh là khúc ca trở về,
Nơi người nông phu trở thành triết nhân của đất.
Họ lắng nghe tiếng rễ cây thì thầm,
Và đối thoại cùng ánh nắng ban mai.
Không còn ruộng khô, cũng chẳng còn rừng chết,
Mỗi tấc đất là một trang kinh mở.
Trong đó, chữ “Nhân” viết bằng giọt mồ hôi,
Và chữ “Đạo” in bằng nhịp tim nhân thế.
Khi con người thôi bóc lột đất đai,
Thì mùa màng chẳng phụ lòng người trồng.
Cây trái ngọt lành như đền đáp,
Cho những bàn tay biết cúi mình cảm tạ.
Hcoin của dân, nếu lưu thông cùng Đạo,
Sẽ giúp tái sinh những cánh đồng hoang.
Mỗi giao dịch là một hạt phúc gieo xuống,
Nuôi lớn cả thiên nhiên và lòng người.
Và khi nông nghiệp không còn