HNI 25/10: 

🌺CHƯƠNG 19: CHÍNH TRỊ KHÉP KÍN VÀ HẬU QUẢ CÔ LẬP XÃ HỘI

 

I. Khi quyền lực tự dựng tường ngăn giữa mình và nhân dân

Trong lịch sử nhân loại, không thiếu những thời kỳ mà quyền lực trở nên sợ hãi chính dân chúng của mình. Khi quyền lực sợ dân, nó bắt đầu dựng tường. Tường vật chất – để ngăn bước chân; tường pháp lý – để bịt miệng tiếng nói; tường thông tin – để che khuất sự thật. Mỗi viên gạch của sự khép kín ấy không phải được xây bằng đá, mà bằng sự nghi ngờ, nỗi sợ và lòng kiêu ngạo của kẻ nắm quyền.

Chính trị khép kín bắt đầu khi nhà cầm quyền cho rằng “dân không hiểu”, rằng chỉ họ mới biết điều gì là đúng, là tốt cho quốc gia. Từ đó, mọi ý kiến trái chiều trở thành mối đe dọa; mọi tiếng nói phản biện bị gán nhãn “chống đối”; mọi cá nhân độc lập bị xem là “bất ổn xã hội”.

Nhưng trớ trêu thay, một khi quyền lực đóng cửa với nhân dân, thì cũng đồng thời tự cô lập với hiện thực. Nó không còn nhìn thấy những thay đổi trong lòng dân tộc, không còn nghe được tiếng thở dài, niềm hy vọng, hay nỗi phẫn nộ đang sôi lên dưới bề mặt.

Khi chính trị khép kín, sự thật trở thành hàng hóa khan hiếm. Những người ở tầng trên sống trong bong bóng của báo cáo, thống kê, thành tích tự tô vẽ. Còn ở dưới, người dân im lặng mà bất mãn, phục tùng mà không còn tin tưởng. Và rồi, một đất nước dần chia đôi – không phải giữa giàu nghèo, mà giữa “người cai trị” và “người bị cai trị”.

Khi bức tường ấy dựng lên, không ai còn tự do – cả kẻ bị cai trị lẫn kẻ nắm quyền. Người dân mất quyền nói, còn kẻ cầm quyền mất quyền nghe.

 

II. Sự khép kín của chính trị là sự suy tàn của trí tuệ tập thể

Một nền chính trị lành mạnh luôn là nơi dòng chảy trí tuệ được lưu thông tự do. Ý kiến, phản biện, sáng kiến của người dân chính là nguồn oxy giúp cơ thể quốc gia thở được, sống được. Nhưng khi cánh cửa chính trị khép lại, trí tuệ chung bị bóp nghẹt trong những khuôn phép hành chính, những khẩu hiệu cũ kỹ, những nỗi sợ “mất ghế”.

Chính trị khép kín biến trí tuệ thành công cụ tô vẽ cho quyền lực, thay vì là ánh sáng soi rọi cho tương lai. Người tài không còn được trọng dụng, chỉ còn người “trung thành”. Sáng tạo không còn được khuyến khích, chỉ còn sao chép và phục tùng. Từ đó, nền chính trị dần thoái hóa thành một hệ thống tự nói với chính mình, tự khen mình, tự lặp lại mình — cho đến khi chính nó không còn nghe nổi tiếng vọng của sự thật.

Trong một xã hội bị cô lập bởi chính trị khép kín, trí thức trở nên im lặng, nghệ sĩ trở nên vô hồn, thanh niên trở nên vô hướng. Khi tinh thần phê phán bị dập tắt, xã hội mất khả năng tiến hóa. Mọi đổi mới đều bị xem là đe dọa; mọi ý tưởng mới bị bóp chết từ trong trứng nước.

Và thế là, một dân tộc từng có trí tuệ sáng tạo rực rỡ trở thành tập thể của sự sợ hãi – ai cũng biết có vấn đề, nhưng không ai dám nói.

 

III. Khi xã hội không còn “phản hồi”, quyền lực tự mù lòa

Một hệ thống chính trị, nếu không có phản hồi từ dân, giống như một cơ thể mà dây thần kinh cảm giác đã bị cắt đứt. Nó không còn cảm nhận được đau đớn, không biết khi nào mình bị thương, và cuối cùng tự hủy hoại chính mình.

Cơ chế phản hồi – tức là dân được nói, được giám sát, được kiểm soát quyền lực – chính là hệ miễn dịch của quốc gia. Nhưng trong nền chính trị khép kín, quyền lực không chấp nhận bị kiểm soát. Họ sợ rằng nếu mở cửa, dân sẽ “quá đáng”; rằng nếu để dân nói, dân sẽ “nói sai”. Và thế là, họ chọn im lặng thay vì đối thoại, chọn đàn áp thay vì đối diện, chọn tô hồng thay vì cải cách.

Khi người dân không còn kênh phản hồi, họ tìm đến những lối tắt: tin đồn, mạng xã hội, lời đàm tiếu. Niềm tin vào chính thống suy yếu, còn “sự thật phi chính thức” lại trở thành nguồn thông tin chính. Một xã hội như thế không thể ổn định. Nó giống như căn nhà mà nền móng đã mục nát – chỉ cần một cơn mưa lớn, mọi thứ sụp đổ.

Quyền lực khép kín tự đánh mất năng lực nhìn xa. Bởi lẽ, không ai đủ dũng cảm nói thật với kẻ cầm quyền nữa. Người ở trên chỉ nghe điều họ muốn nghe. Và trong tiếng vỗ tay giả tạo, đế chế bắt đầu mục ruỗng từ bên trong, chờ ngày sụp đổ không vì kẻ thù bên ngoài, mà vì chính sự tự bịt tai của mình.

 

IV. Cô lập xã hội – khi nỗi sợ lan truyền nhanh hơn chân lý

Hậu quả nặng nề nhất của chính trị khép kín không chỉ nằm ở cấp quyền lực, mà lan sâu vào từng tế bào xã hội. Khi nhà nước sợ dân, dân cũng bắt đầu sợ nhau. Xã hội trở nên một tập hợp của những cá nhân khép kín, nghi ngờ, thờ ơ, không còn niềm tin chung.

Người dân thôi không nói chuyện chính trị, vì “nói cũng chẳng thay đổi được gì”. Họ rút vào thế giới riêng, chăm lo cho lợi ích cá nhân, coi chuyện quốc gia là của “ai đó khác”. Đó là lúc chủ nghĩa thờ ơ chính trị – căn bệnh nguy hiểm nhất của một dân tộc – trỗi dậy.

Cô lập xã hội không phải là bức tường vật lý, mà là bức tường vô hình trong tâm thức con người. Mỗi người sống trong vùng an toàn của mình, sợ va chạm, sợ bị gắn mác, sợ bị trừng phạt. Họ im lặng – nhưng nỗi sợ thì nói thay họ.

Xã hội như thế không còn khả năng đồng lòng. Mọi người chỉ quan tâm đến sự sống sót cá nhân, chứ không còn chung tay vì tương lai tập thể. Và đó là dấu hiệu của một nền văn minh đang lụi tàn trong cô lập nội tại.

 

V. Khi “trung ương” tách khỏi “địa phương”, đất nước chia lìa

Chính trị khép kín không chỉ tạo khoảng cách giữa dân và chính quyền, mà còn chia rẽ ngay trong lòng bộ máy cai trị. Khi mọi thứ đều bị tập trung hóa, sáng kiến địa phương bị bóp nghẹt, mọi quyết định phải “xin ý kiến cấp trên”. Người ở dưới không còn chủ động, người ở trên thì xa rời thực tế.

Khi trung ương không lắng nghe địa phương, chính sách trở thành “mệnh lệnh”, không còn là “đối thoại”.

Một khi sự khép kín này lan rộng, đất nước không còn vận hành như một cơ thể thống nhất, mà như những mảnh rời rạc – nơi ai cũng sợ làm sai hơn là dám làm đúng.

Hậu quả là sự trì trệ kéo dài, quan liêu sinh sôi, và tinh thần cải cách chết yểu. Những người dám nghĩ, dám làm bị cô lập; còn những người “biết điều”, “im lặng” thì được thăng tiến.

Như vậy, hệ thống dần tự thanh lọc ngược – giữ lại kẻ tầm thường, loại bỏ người có tâm và tầm. Và khi người tài bị gạt ra ngoài, đất nước đánh mất linh hồn sáng tạo của chính mình.

VI. Chính trị khép kín – mảnh đất màu mỡ cho tham nhũng và giả dối

Khi không có ánh sáng của giám sát và minh bạch, bóng tối tự nhiên sinh ra. Tham nhũng, lợi ích nhóm, bè phái – tất cả chỉ là hệ quả tất yếu của một nền chính trị khép kín.

Bởi trong bóng tối, sự thật không có nơi trú ngụ. Báo cáo được chỉnh sửa, thành tích được phóng đại, thất bại được giấu nhẹm. Và dần dần, cả hệ thống sống trong ảo tưởng về chính mình.

Những người dám nói thật bị xem là “phản động”, còn kẻ giả dối lại được tưởng thưởng. Cái giả lên ngôi, cái thật bị lưu đày – và đó chính là bi kịch của mọi đế chế trước khi sụp đổ.

Tham nhũng không chỉ là hành vi ăn cắp tiền bạc, mà còn là hành vi ăn cắp niềm tin của nhân dân. Một khi niềm tin bị đánh cắp, không còn pháp luật nào đủ sức khôi phục. Và khi quyền lực dùng dối trá để che giấu dối trá, xã hội trở nên vô cảm với sự thật.

Từ đó, sự cô lập lan rộng – không ai tin ai, không ai dám nói thật, không ai còn chung niềm tin vào điều gì.

 

VII. Sự cô lập dẫn đến suy yếu quốc gia trong thế giới mở

Thế kỷ XXI không còn là kỷ nguyên của những quốc gia khép kín. Thế giới đang chuyển động với tốc độ chưa từng có – thông tin, thương mại, tri thức và công nghệ đều xuyên biên giới. Một đất nước nếu tự dựng tường, thì không chỉ cô lập với dân, mà còn cô lập với nhân loại.

Chính trị khép kín khiến quốc gia mất khả năng thích ứng. Khi thế giới đổi mới từng giờ, họ vẫn loay hoay trong cơ chế cũ, luật lệ cũ, tư duy “sợ thay đổi”. Những người trẻ tài năng rời bỏ quê hương, mang theo trí tuệ và khát vọng ra ngoài.

Đó không chỉ là “chảy máu chất xám”, mà là “chảy máu linh hồn dân tộc”.

Trong một thế giới phẳng, quốc gia nào biết mở, biết lắng nghe, biết chia sẻ thì mạnh; quốc gia nào đóng cửa thì yếu. Không ai có thể độc thoại mãi trong một vũ trụ đang đối thoại toàn cầu. Chính trị khép kín không chỉ cô lập dân, mà cô lập chính mình khỏi dòng chảy tiến hóa của nhân loại.

VIII. Mở cửa chính trị – khôi phục năng lượng của lòng dân

Không một hệ thống nào có thể trường tồn nếu không dựa vào lòng dân. Cách duy nhất để phá vỡ vòng cô lập là trả lại tiếng nói cho nhân dân – không chỉ trong lời nói, mà trong cơ chế thực chất: minh bạch, giám sát, phản biện, và tham gia trực tiếp.

Mở cửa chính trị không có nghĩa là hỗn loạn. Ngược lại, đó là cách duy nhất để khôi phục cân bằng tự nhiên giữa quyền lực và đạo lý. Khi dân được nói, chính quyền được nghe, mâu thuẫn được giải tỏa trước khi trở thành bão tố. Khi dân được tham gia, chính sách trở nên thực tế và nhân bản hơn.

Một nền chính trị cởi mở không sợ bị chỉ trích, bởi họ hiểu rằng phản biện không phải để phá, mà để sửa; không phải để lật đổ, mà để tiến bộ.

Chỉ khi ấy, năng lượng sáng tạo của dân tộc mới trỗi dậy – trong khoa học, nghệ thuật, kinh tế, văn hóa – vì mọi người cảm thấy họ được làm chủ vận mệnh của chính mình.

 

IX. Từ khép kín đến hợp tác – chính trị mới của thời đại Web♾️

Trong kỷ nguyên số, mọi bức tường đều đang nứt vỡ. Thông tin không thể bị phong tỏa, tư tưởng không thể bị giam cầm, và con người không còn chấp nhận sống trong sự kiểm soát mù quáng. Chính trị khép kín là mô hình lỗi thời của thế kỷ trước.

Thời đại Web♾️, Blockchain, DAO… mở ra khả năng chính trị hợp tác, nơi người dân tham gia trực tiếp vào quá trình ra quyết định, nơi quyền lực được phân phối chứ không tập trung, nơi minh bạch là nền tảng chứ không phải khẩu hiệu.

Khi mọi dữ liệu công được công khai, mọi chi tiêu được kiểm chứng, mọi quyết định được theo dõi theo thời gian thực, quyền lực không còn cơ hội ẩn mình.

Một hệ thống chính trị như thế không cần “sợ dân”, vì chính dân là người cùng vận hành. Khi đó, chính trị không còn là trò chơi quyền lực, mà trở thành nghệ thuật cùng kiến tạo xã hội.

X. Lời kết – Khi quyền lực biết mở lòng, xã hội biết nở hoa

Chính trị khép kín chỉ tồn tại khi quyền lực quên rằng dân là nguồn gốc của mọi chính danh. Mọi bức tường chính trị rồi cũng sẽ sụp đổ – không phải vì bạo lực, mà vì dòng chảy tự nhi