HNI 28/10

📕 Bài thơ chương 26

LẤY DÂN LÀM GỐC

(Thơ cho Chương 26 – Henry Lê – Lê Đình Hải)

Trời sinh ra nước để nuôi cây,

Dân sinh ra quốc để dựng xây.

Gốc có vững thì rừng xanh mãi,

Dân yên vui thì nước thịnh ngày.

Một giọt mồ hôi thành cơm áo,

Một tấm lòng son dựng sơn hà.

Dân là đất, là nền cho mọi đạo,

Là cội nguồn sinh khí của quốc gia.

Kẻ trị quốc nếu quên dân khổ,

Thì lâu đài quyền lực hóa tro bay.

Còn ai thấu nỗi dân rên đói,

Mới hiểu được chữ Trị quốc an dân này.

Dân là biển, vua là thuyền nhỏ,

Thuyền yên khi sóng lặng lòng dân.

Một khi biển nổi cuồn cuộn đổ,

Thì thuyền nào chống nổi phong vân?

Nước chẳng sợ trời, chỉ sợ mất dân tâm,

Mất lòng dân là mất luôn mệnh Đạo.

Dân chính là Trời, là vô cùng hư ảo,

Nhưng hiện trong từng hạt thóc, manh áo, nụ cười.

Trị quốc không phải dựng tường cao,

Mà dựng lòng tin trong từng mái nhỏ.

Không phải pháp lệnh khô khan ban bố,

Mà là lắng nghe hơi thở của dân thôi.

Khi dân nói, đất trời vang vọng,

Khi dân khóc, Trời cũng ngậm ngùi.

Dân yên ổn thì Đạo Trời sáng rực,

Dân lầm than – Trời cũng mất nụ cười.

Lấy dân làm gốc – ấy chân lý ngàn đời,

Bao triều đại hưng suy đều vì lẽ đó.

Ai biết cúi đầu trước lòng dân như gió,

Sẽ dựng nên cơ nghiệp vững như non Côi.