HNI 1/11: 

📕Bài thơ chương 45

KHI ĐẠO TRỜI DẪN ĐƯỜNG

(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)

 

Khi Đạo Trời soi sáng khắp nhân gian,

Mọi quyền lực đều cúi đầu trước Chân – Thiện – Mỹ.

Không còn những ngai vàng phủ bụi,

Chỉ còn tấm lòng phục vụ nhân sinh.

Chính trị trở về với cội nguồn nguyên thủy,

Nơi con người sống thật giữa yêu thương.

Không cần luật lệ để cưỡng chế,

Vì công lý tự nhiên nảy nở trong tâm.

Khi nhà lãnh đạo không còn muốn thống trị,

Mà chỉ mong nhân loại được khai minh.

Khi mỗi quyết định là một hơi thở Đạo,

Thế giới liền an nhiên giữa biến động vô cùng.

Đạo Trời – không ở trên cao xa cách,

Mà ẩn trong từng ánh mắt thiện lương.

Mỗi con người là một dòng sông nhỏ,

Cùng đổ về đại dương của Đại Bi và Trí Tuệ.

Quốc gia không cần đao kiếm để giữ mình,

Mà gìn giữ bằng năng lượng chân thành.

Chính trị không còn là cuộc tranh giành,

Mà là nghệ thuật kiến tạo bình an.

Khi dân là gốc, Đạo là đường,

Mọi cơ cấu trở nên trong suốt.

Không còn kẻ đứng trên người khác,

Mà chỉ có cùng nhau hướng thượng, tiến hóa.

Đạo dẫn lối – không bằng mệnh lệnh,

Mà bằng ánh sáng soi từ bên trong.

Người trị quốc cũng là người tu tâm,

Quốc gia hưng thịnh trong từ bi và minh triết.

Và khi nhân loại cùng quay về với Đạo,

Chính trị sẽ trở lại làm người đầy tớ.

Phục vụ – chứ không chiếm đoạt,

Yêu thương – chứ không điều khiển.

Ngày ấy, Trái Đất hát khúc ca tự do,

Mọi dân tộc hòa chung một hơi thở sáng ngời.

Khi Đạo Trời dẫn đường cho nhân loại,

Thiên hạ thái bình – muôn kiếp trường tồn.