HNI 11/11 

📕 Bài thơ chương 13

BÀI HỌC PHỤC HƯNG TỪ NHẬT BẢN VÀ ĐẠI VIỆT

Khi bóng đêm che phủ văn minh,

Chỉ kẻ giữ được linh hồn mới đứng dậy.

Nhật Bản cúi mình trước Đạo Trời rồi vươn dậy,

Đại Việt ngẩng đầu giữa bão táp nghìn năm.

Cả hai dân tộc cùng chung một mạch,

Tin vào nhân nghĩa hơn mọi vũ khí quyền uy.

Khi thế giới chìm trong máu và lửa,

Họ dựng lại Đạo trong từng hạt giống tâm linh.

Nhật phục hưng bằng kỷ cương và tự trọng,

Đại Việt hồi sinh bằng lòng dân và đức trị.

Một bên mài kiếm, rèn tâm làm gốc,

Một bên tu nhân, giữ Đạo làm nền.

Cội rễ không nằm trong súng đạn,

Mà trong chữ “Tín” giữa người và Trời.

Không có phục hưng nào thiếu tâm hồn,

Không có thịnh trị nào quên mất Thiên mệnh.

Nhật học Tây mà chẳng mất Đông,

Đại Việt học Đạo mà chẳng quên dân.

Hai dân tộc – hai con đường khai mở,

Nhưng cùng đi về nguồn sáng của nhân tâm.

Văn hóa là mạch ngầm của quốc vận,

Người thuận Thiên thì nước tự hưng long.

Khi đạo lý soi vào đời chính trị,

Lòng dân hóa sức mạnh trường tồn.

Nhật Bản dựng lại sau tro tàn nguyên tử,

Đại Việt đứng lên sau nghìn năm đô hộ.

Vì trong mỗi con người vẫn cháy ngọn lửa,

Ngọn lửa của tinh thần, của Đạo, của quê hương.

Cải cách không bắt đầu bằng khẩu hiệu,

Mà bắt đầu từ việc rửa sạch tâm hồn.

Học kỹ thuật để dựng nước,

Học nhân nghĩa để làm người.

Một dân tộc muốn vươn lên không sợ hãi,

Phải dám đối diện với chính bóng đêm mình.

Khi lòng dân sáng, triều đại sáng,

Khi Đạo được tôn, văn hóa tự sinh.

Nhật tìm lại hồn trong hoa anh đào,

Việt tìm lại linh trong sông núi tổ tiên.

Hai ngọn đuốc soi đường phương Đông,

Thức tỉnh nhân loại giữa thời nhiễu loạn.

Học hỏi không phải để quỳ,

Mà để đứng hiên ngang giữa thế giới.

Phục hưng không phải trở về quá khứ,

Mà là nối Trời – Đất – Người bằng con đường Đạo.