HNI 11/11
📕 Bài thơ chương 18:
Tư tưởng “Thuận Đạo – Sáng Văn – Hưng Dân”
Thuận cùng Đạo là thuận cùng Trời,
Nghe tiếng Thiên trong lòng dân thổn thức.
Đạo chẳng ở xa, Đạo trong hơi thở,
Trong ánh nhìn hiền, trong nghĩa, trong nhân.
Khi người thuận Đạo, lòng dân sáng,
Như sông dài gặp lại nguồn trong.
Không cưỡng ép, không mưu cầu danh lợi,
Mà để Đạo dẫn đường cho Văn hưng.
Văn là hồn, là tiếng lòng của Đạo,
Là bông hoa nở giữa đất tâm linh.
Văn soi sáng khi Đạo làm gốc rễ,
Như trăng soi, chẳng cần đèn nhân sinh.
Văn sáng thì dân tự nhiên hưng thịnh,
Vì chữ nghĩa nuôi dưỡng tâm hồn.
Không chỉ cơm no, áo đẹp,
Mà là khí phách sáng trong từng con người.
Hưng dân chẳng phải chỉ giàu của cải,
Mà là dựng lại lòng tin, nếp sống hiền.
Người biết thương người – ấy là quốc bảo,
Giữ được điều đó, nước tự nhiên bền.
Thuận Đạo – để lòng không trái Trời,
Sáng Văn – để người soi thấy mình.
Hưng Dân – để đạo nghĩa tràn muôn cõi,
Ba điều ấy như tam bảo trong sinh linh.
Nếu xã hội quên Đạo, Văn sẽ lạc,
Nếu Văn tàn, lòng Dân hóa khô.
Nhưng khi ba dòng cùng chảy một hướng,
Đất nước vươn lên, như rừng xanh sau mưa.
Đạo là gốc, Văn là hoa, Dân là quả,
Cây đời ấy nở rộ giữa nhân gian.
Một dân tộc biết thuận Thiên mà sáng,
Sẽ hóa phúc cho cả thế gian.
Hãy giữ Đạo trong từng nhịp sống,
Đem Văn ra chiếu sáng lòng người.
Khi Dân hưng, là lúc Đạo rạng,
Và Văn Việt – bay khắp muôn nơi.