HNI 13/11

📕 Bài thơ chương 23

Hội họa và điêu khắc – Biểu tượng của trực giác vũ trụ

(Thơ của Henry Lê – Lê Đình Hải)

Trong khoảng lặng giữa hai nhịp thở,

Trời vẽ ra ánh sáng của hư vô.

Một nét cọ chạm vào vô tận,

Hóa thành hình – thành giấc mộng cơ đồ.

Hội họa là tiếng nói không lời,

Là linh ảnh của điều chưa từng thấy.

Màu sắc đến từ cõi vô niệm,

Từ nơi tâm hòa với nhịp Thiên khai.

Điêu khắc là bàn tay của Đất,

Chạm vào Đạo mà thành tượng thiêng.

Mỗi vết đục mang hơi thở Trời,

Mỗi khối đá giấu linh hồn cổ điển.

Khi họa sĩ lặng nhìn trong ánh tối,

Người thấy mình tan giữa sắc – không.

Không vẽ vật, mà vẽ hơi hướm Đạo,

Không tạc hình, mà tạc ánh hư trung.

Màu và khối là nhịp tim vũ trụ,

Được ghi lại trong trực giác người.

Mỗi đường nét – một cánh cửa mở,

Dẫn nhân gian về cội nguồn Trời.

Bức tranh đẹp là tấm gương linh giới,

Tượng toàn chân là dấu ấn thiêng liêng.

Ở đó, ý niệm hóa thành nhịp thở,

Và hư vô trở lại làm hiển nhiên.

Người nghệ sĩ – kẻ dám chạm Trời,

Bằng đôi tay nghe được điều vô sắc.

Họ không tạo, mà chỉ đồng sáng với Đạo,

Không chiếm hữu – chỉ hiến dâng mình.

Và khi bức họa hoàn thành trong tĩnh,

Trời mỉm cười trong sắc độ vàng son.

Vì lúc ấy – Đạo và Người hợp nhất,

Trong đường cong – ánh sáng – và linh hồn.