HNI 17/11
📕 Bài thơ Chương 9:
SỰ TIẾN HÓA CỦA Ý THỨC TRONG DÒNG CHẢY VŨ TRỤ
Ý thức là con sông không ngừng chuyển động
Chảy từ thuở hỗn mang đến ngày người biết nghĩ suy.
Từ tia sáng đầu tiên hé trong hạt bụi
Đến giấc mơ bao la mà nhân loại nâng niu.
Vũ trụ mở rộng như trí tâm đang tỉnh
Mỗi vì sao là một mắt nhìn của Đấng Tạo Sinh.
Ý thức nhân gian theo đó mà trưởng thành
Như trẻ nhỏ học bước trong vườn trời rộng.
Trong dòng chảy vô biên, ta nghe lời của ánh sáng
Tiếng nói không thành âm nhưng soi tỏ muôn điều.
Ý thức hiểu dần rằng mình là phần của vũ trụ
Không tách rời, không cô độc, không lạc giữa trời chiều.
Từ bản năng thô sơ đến tầng minh triết
Con người đi qua bao lớp học vô hình.
Mỗi trải nghiệm là một lần tiến hóa
Mỗi nỗi đau là một bài học về tình thương.
Trong tĩnh lặng, ý thức mở cánh cửa khác
Thấy có một dòng rung đang chảy khắp không gian.
Đó là dòng Trời – nhịp mạch của vạn vật
Dẫn mọi linh hồn trở về với chân nguyên.
Khi ý thức biết lắng nghe sự thật
Nó không còn sợ hãi những tối – sáng đổi dời.
Bởi hiểu rằng: đêm cũng là một nửa
Của hành trình mặt trời thức giấc giữa đời.
Ý thức tiến hóa không chỉ bằng tri thức
Mà bằng tình thương, sự tỉnh táo trong tâm.
Một trái tim mở là một cánh cửa mở
Cho cả vũ trụ bước vào và bước ra âm thầm.
Trong giây phút sâu nhất của hiện hữu
Ta nhận ra mình là sóng của đại dương xa.
Mỗi ý niệm, mỗi hơi thở, mỗi niềm vui – nỗi khổ
Đều là phần nhịp điệu của bản hòa tấu ngàn sao.
Ý thức càng rộng, vũ trụ càng gần
Như hai người bạn xưa tìm lại nhau sau bao mùa thất lạc.
Và khi con người hiểu được chính mình
Họ cũng hiểu được cách Trời vận hành từ thuở trước.
Tiến hóa của ý thức không có điểm dừng
Nó mở mãi, mở hoài như bầu trời vô tận.
Và trong từng khoảnh khắc người chạm vào minh triết
Cả dòng vũ trụ chuyển mình theo cùng một nhịp ngân.