HNI 18/11

📕 Bài thơ Chương 13: Vũ trụ khởi nguyên và ý nghĩa của “một điểm sinh vạn vật”

Dưới màn đêm nguyên thủy, hơi thở đầu tiên khẽ rung lên,

Một điểm sáng lặng thinh mà ẩn chứa toàn bộ tương lai của vũ trụ.

Không gian chưa mở mắt, thời gian chưa thành dòng chảy,

Vậy mà trong tĩnh lặng ấy, mầm sống đã âm thầm khởi động.

Tia chớp cổ sơ vỡ tung bóng tối vô biên,

Như lời tuyên ngôn đầu tiên của sự tồn tại.

Một điểm duy nhất—nhỏ hơn hạt bụi, lớn hơn vô lượng,

Mang trong mình ký ức chưa viết của mọi thiên hà.

Vạn vật chưa hình dạng đã có mặt trong nhịp thở đầu tiên đó,

Như bản nhạc đầy đủ nốt nhưng chưa ai đánh lên dây đàn.

Độ rung nhẹ mở ra sóng ánh sáng,

Sóng ánh sáng mở ra hình hài của các chiều không gian.

Từ vòng xoáy lửa nguyên sơ, các vì sao dần thắp sáng,

Những hạt đầu tiên kết duyên thành cội rễ của sự sống.

Mọi thứ tưởng như hỗn độn, nhưng lại theo một bản đồ vô hình,

Một bản thiết kế trật tự mà mắt phàm không thể nhìn thấu.

“Một điểm sinh vạn vật” không chỉ là câu chuyện khởi nguồn,

Mà là lời nhắc rằng mọi sự đều bắt đầu từ cái đơn giản nhất.

Như một ý niệm nhỏ có thể đổi cả đời người,

Như một hạt nhân thiện lành có thể nở thành rừng hoa trí tuệ.

Vũ trụ bùng nổ không phải để tan vỡ,

Mà để lan tỏa sự có mặt của chính mình.

Từ điểm đầu tiên đó, mỗi linh hồn, mỗi sự sống, mỗi suy tư,

Đều là sóng vọng lại của tiếng gọi sinh thành.

Ngày nay ta ngước lên trời, thấy hàng tỷ tinh tú,

Nhưng trong sâu thẳm đều là anh em của cùng một khoảnh khắc.

Khoảnh khắc mà mọi thứ bắt đầu,

Khoảnh khắc mà hư vô trở thành câu chuyện của chính nó.

Vũ trụ rộng lớn là thế, nhưng lại nằm trọn trong một niệm khởi,

Cũng như trong mỗi người đều chứa một vũ trụ bí mật.

Nếu ta hiểu được “một điểm sinh vạn vật”,

Ta cũng hiểu được nguồn gốc của chính mình.

Bởi hành trình vũ trụ là hành trình của mỗi linh hồn,

Từ một chấm nhỏ bé bước vào vô lượng không gian.

Và khi ta trở về điểm lặng của nội tâm,

Ta lại thấy mình đang đứng trước cửa ngõ của khởi nguyên.