HNI 26/11:
📕 Bài thơ chương 33 : KHI NHÂN LOẠI SỐNG TRONG ẢO GIÁC CỦA TIỆN NGHI
Ta bước vào kỷ nguyên đầy rực rỡ,
Nhấn một nút – mọi thứ có ngay liền.
Cửa tự mở, xe tự đưa lối tới,
Cuộc đời như một phép thuật triền miên.
Bữa cơm nóng chỉ trong vài phút chốc,
Tin tức về chỉ thoáng liếc màn hình.
Việc khó mấy cũng có người làm hộ,
Con người quên mình có thể tự mạnh sinh.
Thế nên ta dần đánh mất cảm giác,
Của ngày xưa – mỗi bước tiến vinh quang.
Không còn thấy mồ hôi là chiến thắng,
Chỉ quen rằng cuộc sống phải nhẹ nhàng.
Nhưng tiện nghi nào đâu là miễn phí,
Ta trả bằng bản năng sẵn có trong người.
Khả năng tự lập, niềm tin vào bản ngã,
Chậm rơi đi – không một tiếng thở dài rơi.
Trong ảo giác “mọi thứ đều dễ có”,
Ta lười học, lười hiểu, lười khám phá đời.
Quên rằng thế giới ngoài kia rộng lớn,
Không chỉ là chiếc màn nhỏ trước môi cười.
Một ngày đẹp, khi điện tắt chợt tắt,
Con người hoang – chẳng biết phải làm gì.
Thế mới hiểu, tiện nghi là con sóng,
Cuốn cả mình nếu ta sống mê si.
Hạnh phúc thật chẳng nằm nơi dễ kiếm,
Mà nơi ta dám vượt khó mỗi ngày.
Vì khi sống bằng sức mình thắp lửa –
Mới thấy đời đáng sống biết bao thay.