HNI 30-11

📘 **CHƯƠNG 44: DI SẢN HENRY LE – LÊ ĐÌNH HẢI ĐỂ LẠI CHO THẾ HỆ SAU**

 

Một cộng đồng muốn lớn cần người dẫn đường.

Một tổ chức muốn vững cần người giữ gốc.

Một hành trình muốn dài cần một linh hồn đứng ở trung tâm.

 

Với HNI, linh hồn đó chính là Henry Le – Lê Đình Hải.

 

Ông không chỉ là người sáng lập.

Ông là người khai mở con đường, người đặt nền tảng đầu tiên, người cắm xuống đất ngọn cọc giữ đạo – minh bạch – phụng sự để từ đó hàng nghìn doanh nhân Việt có thể đứng vững, lớn lên và bước vào kỷ nguyên mới.

 

Di sản không phải là những gì ông sở hữu.

Di sản là những gì ông để lại trong trái tim người khác.

 

Và di sản ấy không nằm trong một bài diễn thuyết, không nằm trên sân khấu, không nằm trong sổ sách…

Di sản đó nằm trong nhận thức, tư duy và nhân cách của những người từng đi qua đời ông.

 

1. Di sản thứ nhất: Tư tưởng “trường tồn vượt lên thời đại”

 

Henry Le không xây dựng HNI cho hôm nay.

Ông xây cho 50 năm, 100 năm sau.

 

Khi mọi người còn loay hoay với chuyện điều hành từng ngày, ông đã nói về:

 

– luật lệ vượt thời gian

– mô hình hai cực Xanh – Đỏ

– cơ chế minh bạch triệt để

– văn hóa phụng sự

– đào tạo thế hệ kế thừa

– tính bất tử của cộng đồng doanh nhân Việt

– và tầm nhìn Việt Nam trong bản đồ kinh tế nhân loại

 

Ông luôn nhìn xa hơn hiện tại.

Và ông dạy người khác nhìn xa hơn bản thân họ.

 

Một tổ chức không thể sống lâu nếu người lãnh đạo chỉ nhìn tới nhiệm kỳ.

HNI trường tồn vì người sáng lập nhìn xuyên qua thời đại.

 

Đó là di sản đầu tiên.

 

2. Di sản thứ hai: Cơ chế thay con người – luật lệ thay cảm xúc

 

Trước Henry Le, phần lớn các cộng đồng doanh nhân đều dựa trên:

 

– sự nể trọng

– vị thế người sáng lập

– cảm xúc

– cá tính người lãnh đạo

 

Nhưng ông hiểu:

Cảm xúc không thể duy trì một tổ chức lâu dài.

Con người có thể thay đổi.

Lãnh đạo có thể rời đi.

Nhưng luật lệ đúng sẽ sống mãi.

 

Ông để lại cho HNI một chân lý:

 

> “Muốn trường tồn, phải đặt cơ chế lên trên con người.”

 

Chính tư tưởng này giúp HNI không phụ thuộc vào ai, không bị lung lay bởi sự thay đổi cá nhân, và có thể đi tiếp hàng trăm năm.

 

Đó là di sản thứ hai.

 

3. Di sản thứ ba: Hệ giá trị cốt lõi – ngọn lửa đạo trong kinh doanh

 

Henry Le không dạy cách kiếm tiền.

Ông dạy cách làm người trong kinh doanh.

 

Ông để lại cho HNI sáu ngọn lửa:

 

1. Minh bạch

 

2. Kỷ luật

 

3. Trách nhiệm

 

4. Tự trọng

 

5. Phụng sự

 

6. Tư duy dài hạn

 

Những người gặp ông đều nói rằng:

Ông không nổi bật vì sự giàu có, mà vì khí chất.

 

Ông không tạo ra “doanh nhân”,

ông tạo ra con người tử tế biết làm kinh doanh.

 

Đó mới là sự khác biệt.

 

4. Di sản thứ tư: Mô hình Xanh – Đỏ – sự cân bằng bất diệt

 

Đây là mô hình không chỉ độc đáo, mà còn đi trước thời đại.

 

Ông hiểu rằng:

 

– sáng tạo cần tự do

– phát triển cần mở rộng

– nhưng trường tồn cần kỷ luật

– minh bạch cần kiểm soát

 

Ông gom tất cả và tạo ra mô hình hai cực “Xanh – Đỏ”:

 

– Xanh: sáng tạo, phát triển, mở rộng

– Đỏ: kiểm soát, minh bạch, kỷ luật

 

Hai cực đối lập nhưng hài hòa, giống như Âm – Dương trong triết học phương Đông.

 

Nếu thiếu Xanh → tổ chức không lớn được.

Nếu thiếu Đỏ → tổ chức không sống lâu được.

 

Điều thiên tài là:

Ông đặt con người vào đúng vai, không ai lấn át ai.

 

Mô hình này trở thành tài sản vô giá của HNI.

 

Đó là di sản thứ tư.

 

5. Di sản thứ năm: Văn hóa phụng sự – “cho trước nhận sau”

 

Nhiều cộng đồng trên thế giới nói về phụng sự,

nhưng rất ít tổ chức sống bằng phụng sự thật.

 

Với Henry Le, phụng sự không phải khẩu hiệu.

Phụng sự là điều kiện tồn tại.

 

Ai từng gặp ông đều cảm nhận được năng lượng này:

 

– cho đi không tính toán

– giúp người khác thành công

– xem giá trị chung lớn hơn lợi ích riêng

– luôn đặt cộng đồng lên trên bản thân

 

Ông nói:

 

> “Muốn đứng đầu, phải đứng sau.

Muốn mạnh, phải biết nâng người khác mạnh lên theo.”

 

Đó là linh hồn của HNI.

 

6. Di sản thứ sáu: Thế hệ kế thừa – chuẩn bị trước khi cần

 

Những tổ chức thất bại vì không kịp chuẩn bị người kế thừa.

Nhưng Henry Le làm điều ngược lại:

ông chuẩn bị thế hệ kế thừa trước cả khi cần đến họ.

 

Ông tạo các lớp:

 

– lãnh đạo trẻ

– ban kế thừa

– truyền thừa tri thức

– đào tạo liên tục

– trau dồi đạo đức, tư duy, văn hóa

 

Ông nói:

 

> “Thế hệ hiện tại là ngọn lửa.

Thế hệ sau là người giữ lửa.”

 

Một cộng đồng có kế thừa là cộng đồng không bao giờ chết.

 

7. Di sản thứ bảy: HNI – trường tồn như một nền văn minh nhỏ

 

Henry Le không muốn HNI trở thành tập đoàn.

Ông muốn HNI trở thành một nền văn minh doanh nhân Việt.

 

Nền văn minh ấy có:

 

✔ tư tưởng

✔ luật lệ

✔ văn hóa

✔ biểu tượng

✔ mô hình

✔ cơ chế

✔ ngọn lửa đạo

✔ hành trình kế thừa

 

Đó là lý do HNI không chỉ lớn, mà sẽ sống lâu.

 

Và chính ông là người đặt viên gạch đầu tiên cho nền văn minh đó.

 

KẾT: Di sản lớn nhất không phải những gì ông để lại — mà là những gì ông gieo vào người khác

 

Trong đời, một số người xuất hiện không để sống cho mình,

mà để mở ra con đường cho người khác.

 

Henry Le – Lê Đình Hải là người như thế.

 

Ông để lại cho thế hệ sau:

 

– một tư tưởng

– một con đường

– một hệ giá trị

– một mô hình

– một văn hóa

– một cách sống

– một ngọn lửa không bao giờ tắt

 

Và dù năm tháng có trôi đi,

những gì ông gieo sẽ tiếp tục mọc lên trong lòng hàng nghìn doanh nhân Việt Nam.

 

> Một người có thể sống vài chục năm.

Nhưng một di sản có thể sống trăm năm.

Henry Le đã chọn để lại một di sản.