HNI 1/12 

📕 Bài thơ chương 3

HÀNH TRÌNH KHAI MỞ

Ta bước vào tôn giáo như ai đi vào sớm mai,

Sương còn đọng trên cành, lòng còn nhiều khúc khuỷu.

Một tiếng chuông ngân, một lời kinh dịu,

Cũng đủ nhẹ nhàng lay gọi nẻo tâm linh.

Hành trình ấy—không chỉ là học giáo lý cho minh,

Mà là mở cánh cửa vô hình trong chính ta im lặng.

Giữa ánh nến lung linh, giữa khói trầm bảng lảng,

Tâm thức dần hé nở như nụ hoa tìm nắng ấm đầu ngày.

Có khi con đường rộng thênh thang,

Có khi tối mịt không biết đâu lối rẽ.

Nhưng mỗi bước tròn trong niềm tin khe khẽ,

Lại thấy thêm một tầng sáng mới hé mở trong tâm người.

Tôn giáo—không giữ ta ở một chân trời,

Mà dẫn ta đi sâu vào thẳm sâu bản thể.

Để hiểu rằng linh hồn mình rộng hơn biển cả,

Và yêu thương có thể hóa giải mọi khổ đau.

Khai mở tâm thức—là hành trình trở về với chính nhau,

Trở về với điểm sáng tinh nguyên chưa từng rời bỏ.

Nơi mỗi hơi thở là một bài kinh nho nhỏ,

Và mỗi ngày sống là một lễ hội của bình an.

Ai đi hết hành trình này sẽ hiểu:

Ánh sáng chưa từng ở nơi xa xôi, huyền bí.

Nó chính là ngọn lửa âm thầm

Chờ ta thức dậy…

Giữa đêm sâu đời người.