HNI 2-12
🌿 BÀI THƠ CHƯƠNG 2 – NGUỒN GỐC TƯ TƯỞNG HNI
Tư tưởng ấy không sinh ra trong một ngày
Mà gom góp từ muôn đời minh triết cũ
Từ trang sách, từ hơi thở lặng thầm
Từ bước chân người đi qua bể khổ.
HNI lớn lên không từ tham vọng
Mà từ một trường năng lượng vô hình
Từ lời gọi dịu êm của vũ trụ
Nhắn chúng ta quay lại với chính mình.
Những triết lý phương Đông như ngọn đèn
Soi từng lớp tối trong tâm con người
Kinh Dịch dạy vạn vật đều biến đổi
Trung Dung dạy giữ tâm vững như trời.
Thiền nhắc nhớ hãy nhìn vào sâu thẳm
Khi an nhiên tần số sẽ sáng ngời
Không cần tranh ai hơn ai thua ai
Chỉ cần sống thuận theo dòng chân thật.
Khoa học đến cho ta lời giải khác
Rằng con người cũng chỉ là năng lượng
Một trường sóng đan xen muôn cảm xúc
Một vũ trụ nhỏ biết rung động – yêu thương.
Hệ thống sống vận hành bằng cộng hưởng
Một người rơi, trăm mạch nhịp đổi thay
Một người sáng, nghìn tâm cùng tỏa rạng
Một cộng đồng mạnh khi một người bền.
Tư tưởng gốc không nằm trong câu chữ
Mà nằm trong tầng sóng dựng HNI
Không phải Henryle tạo ra triết lý
Chỉ là người đầu tiên “nghe” thấy nó.
Hai mươi năm gom trải nghiệm thăng trầm
Ông hiểu rõ điều làm người sụp đổ
Hiểu nỗi sợ, hiểu sự yếu mềm trong ta
Và hiểu cả sức mạnh khi lòng mở.
Thế là một hệ tư duy được viết
Bằng trí tuệ, bằng vết thương làm thầy
Bằng tình yêu dành cho con người mới
Bằng tần số muốn nâng đỡ từ nay.
HNI đứng không bằng lời hô lớn
Mà đứng bằng nhịp thở của minh triết
Một cộng đồng không lớn bằng số lượng
Mà lớn vì cùng tin vào điều thiện.
Nguồn gốc ấy – một dòng sông âm lặng
Chảy qua đời từng thế hệ thanh xuân
Để trăm năm sau ai còn bước tiếp
Vẫn thấy mình được chở bởi nghĩa nhân.