HNI 4/12
📕 Bài thơ chương 16
TÂM LINH – NGUỒN TINH ANH MUÔN ĐỜI
Tâm linh chẳng phải điều huyền hoặc xa xôi,
Cũng không phải lời mê tín ru con người lạc lối.
Đó là tiếng vọng nghìn đời của non sông gấm vóc,
Là mạch sáng âm thầm nâng dân tộc đứng lên.
Tâm linh là ánh đuốc truyền qua từng thế hệ,
Là đạo sống hiền hòa, nghĩa khí với quê hương.
Không níu chân người bằng nỗi sợ vô hình,
Mà mở đường bằng niềm tin trong sáng.
Trong hơi thở đất trời, ta thấy cha ông còn hiện,
Trong tiếng ru, tiếng trống, tiếng chuông chùa thanh lặng giữa ban mai.
Tâm linh là đạo lý sống tử tế mỗi ngày,
Không hình tướng, nhưng có mặt trong từng hành động nhỏ.
Đó là sức mạnh kết nối người với người,
Khi khó khăn biết nắm tay nhau mà vượt.
Là niềm tin vào điều thiện sẽ thắng điều gian,
Niềm tin vào ánh sáng luôn chờ ở cuối đường.
Tâm linh của dân tộc – mềm mà bền như lụa,
Thầm mà mạnh như mạch nước ngầm nuôi đất đai.
Không huyễn hoặc, không mê muội tối tăm,
Chỉ là trí tuệ lắng sâu trong mỗi trái tim Việt.
Hãy giữ gìn ngọn lửa ấy –
Ngọn lửa cha ông gửi vào hồn, vào đất, vào trời.
Để mỗi bước ta đi đều sáng bằng niềm tin trong trẻo,
Và dân tộc này mãi trường tồn bởi sức mạnh tinh anh muôn đời.