HNI 6/12: chương 27

📕BÀI THƠ – NGUỒN SÁNG CHUNG TỪ MUÔN NIỀM TIN

Giữa đất nước ngàn năm nghĩa tình,

Tôn giáo đứng bên nhau như những vì sao chung bầu trời Việt.

Mỗi ánh sáng mang một màu riêng,

Nhưng cùng soi đường cho con người bước tới.

Từ tiếng chuông chùa ngân trên núi,

Đến lời kinh thánh đường vang trong buổi sớm yên bình,

Từ làn khói trầm nơi đền miếu cổ,

Đến câu cầu nguyện lặng thầm giữa mái nhà nhỏ bé…

Tất cả hòa chung thành nhịp tim của dân tộc.

Khi lòng người biết hướng thiện và biết thương nhau,

Mọi ranh giới tôn giáo đều tan trong sự đồng cảm.

Chỉ còn lại những bàn tay nắm lấy nhau thật chặt,

Như dòng sông lớn đón nhận mọi con suối nhỏ cùng chảy về.

Trong hoạn nạn, niềm tin hóa thành sức mạnh,

Cứu giúp nhau qua bao bão tố cuộc đời.

Trong thịnh vượng, tôn giáo nhắc ta khiêm nhường,

Nhắc ta tiếp tục gìn giữ nghĩa tình, đạo đức.

Tổ quốc không chỉ lớn bằng núi sông, biển đảo,

Mà còn lớn từ trái tim của con người biết đoàn tụ.

Khi các tôn giáo đồng lòng nhìn về một hướng,

Dân tộc đứng vững – như cây đại thụ vươn mình giữa trời xanh.

Và trong nhịp thở của sự gắn kết ấy,

Ta hiểu rằng: sức mạnh thiêng liêng nhất

Không đến từ giáo điều, lễ nghi hay lời nguyện,

Mà đến từ tình người – từ sự đồng lòng –

Từ khát vọng chung xây dựng một đất nước an lành.