HNI 6-12 Thơ chương 4

TÔN GIÁO – TRƯỜNG HỌC TÂM LINH CỦA NHÂN LOẠI

Tôn giáo mở trang đầu trong gió,

Như lớp học xưa vọng tiếng chuông chiều.

Người lữ khách bước vào trong tĩnh lặng,

Gieo câu hỏi đời mình giữa nắng xiêu.

Bao giáo lý tựa nguồn trong mạch suối,

Chảy qua hồn, thanh lọc những u mê.

Mỗi lời dạy như thầy hiền thủ thỉ,

Chỉ đường về nơi sáng tỏ đề huề.

Nhân loại lớn lên nhờ va vào chân lý,

Nhờ cúi đầu mà trái tim biết cao hơn.

Nhờ một niệm thiện lành vừa khởi,

Mà bóng tối trong lòng khẽ tróc sờn.

Tôn giáo – trường học không tường không vách,

Mở mọi lúc cho ai biết lắng nghe.

Bài kiểm tra là chính đời đang sống,

Điểm số là từ bi giữa bộn bề.

Và cứ thế, con đường dài nhân thế,

Mỗi linh hồn là một học sinh riêng.

Học bài học trở về cùng gốc sáng,

Học thương yêu để hiểu nghĩa thiêng liêng.