HNI 7-12

🌟 THƠ CHƯƠNG 15: “NGƯỜI GIỮ NGỌN LỬA TRĂM NĂM”**

 

Không phải ai cũng được trao ngọn lửa đầu tiên

Và cũng không phải ai đủ bản lĩnh để giữ nó trăm năm sáng mãi

Có người đứng một thời

Nhưng chỉ một linh hồn đủ tĩnh mới đứng được với thời gian.

 

Trách nhiệm của Chủ tịch không nằm trên vai

Mà nằm trong nhịp tim hòa cùng nhịp cộng đồng

Một hơi thở của người

Có thể làm lắng lại hàng nghìn rung động chưa gọi thành tên.

 

Giữ triết lý không phải giữ chữ

Mà giữ linh hồn của chữ ấy

Giữ sao cho dù thời đại đổi thay

Triết lý vẫn nguyên vẹn như buổi đầu khai sinh.

 

Người lãnh đạo không phải kẻ tiên phong trong chiến thắng

Mà là người đứng vững trong hỗn loạn

Không rung động trước sóng

Không lùi bước trước gió

Không đánh mất mình trước thử thách của quyền lực.

 

Trách nhiệm trường tồn

Là nhìn thế hệ sau không bằng kỳ vọng

Mà bằng lòng bao dung

Để gieo họ vào đúng tầng số của hệ thống.

 

Người không trao quyền

Người trao tần số

Không giao chức vụ

Mà giao ánh sáng của trục gốc

Để người kế thừa đứng vững ngay cả khi người không còn ở đó.

 

Giữ năng lượng cộng đồng

Không phải dập tắt những ngọn gió ngược

Mà là làm mạnh lên ngọn lửa bên trong từng trái tim

Để mỗi thành viên tự thắp sáng phần mình.

 

Khủng hoảng không làm hệ sụp

Khủng hoảng chỉ làm rõ ai đang giữ trục

Và trong khoảnh khắc ấy

Người lãnh đạo thật sự bước ra – không bằng tiếng nói

Mà bằng sự hiện diện.

 

Di sản của Chủ tịch

Không nằm trong công trình hữu hình

Mà nằm trong những điều vô hình làm nên linh hồn hệ thống

Một ánh nhìn cũng có thể là di sản

Một hơi thở đủ an cũng có thể là ngọn lửa truyền sang thế hệ sau.

 

Người giữ ngọn lửa trăm năm

Không chạy theo tiếng vỗ tay

Không bị dẫn dắt bởi kỳ vọng

Người chỉ nghe theo nhịp của triết lý gốc

Và nhịp của chính linh hồn mình.

 

Và khi người khép lại hành trình ở bề mặt

Hệ thống vẫn tiếp tục bước

Dựa vào ánh sáng người để lại

Như con thuyền đi tiếp

Dù hải đăng đã an vị nơi chân trời.