HNI 9/12

📕Bài thơ Chương 36:

ĐẠO TRỜI – QUY LUẬT VẬN HÀNH

CỦA VŨ TRỤ & NHÂN SINH

Trời mở lối từ thuở ban sơ,

Một đường Đạo nhẹ như tơ mà dẫn dắt.

Không tiếng gọi, không lời vang náo nức,

Mà muôn loài vẫn hướng bước không sai.

Đạo vận hành trong gió sớm ban mai,

Trong mạch đất cuộn trào dòng nhựa sống.

Trong nhịp thời gian âm thầm chuyển động,

Trong thở – cười – thương – giận của nhân gian.

Vũ trụ xoay theo luật Trời an nhiên,

Không thúc ép mà thành điều huyền diệu.

Nhân sinh theo, lòng người thôi mải miễu,

Học thuận dòng – ắt thấy cửa bình an.

Muôn sự đời vốn chẳng hề vô hạn,

Thuận – nghịch – thăng – trầm chỉ bóng mây bay.

Hiểu Đạo Trời, lòng sáng như vầng ngày,

Không tranh đoạt, vẫn đủ đầy tất cả.

Bởi Đạo Trời từ bi như biển cả,

Như ánh dương không lựa kẻ soi chung.

Ai thuận Đạo – thì tâm thức ung dung,

Ai trái Đạo – tự cột mình trong bão tố.

Lắng nhịp thở của trời cao đất cổ,

Mới nhận ra: vạn vật cũng là ta.

Hiểu được Đạo, người chẳng còn cách xa,

Mà hòa một vào vòng quay vĩnh cửu.

Đạo Trời đó – bao la như trời rủ,

Nhẹ như mây mà nặng tựa nghĩa nhân.

Ai theo Đạo, lòng tự khắc cân bằng,

Giữa vũ trụ muôn trùng không