HNI 10/12
📕Bài thơ Chương 40: ĐẠO TRỜI TRONG TRÁI TIM—TỪNG CON NGƯỜI
Đạo Trời chẳng ở nơi xa,
Chỉ trong nhịp thở, trong ta mỗi ngày.
Không nằm cuối những đường mây,
Mà trong ánh mắt biết đầy – biết thương.
Đạo Trời chẳng đợi lên hương,
Chỉ cần một niệm hiền lương dâng tặng.
Một lời nói hóa nỗi buồn thành lắng,
Một việc lành làm sáng cả nhân gian.
Có khi Đạo chỉ là an,
Là thôi giận dữ, là tan điều chấp.
Là bước lùi giữa cuộc đời dồn dập,
Để một lần lắng lại thấy mình.
Đạo Trời nở giữa tâm bình,
Như hoa đạo đức rung rinh gió nhẹ.
Ai giữ Đạo bằng tấm lòng chân thật,
Sẽ thấy trời trong ngay giữa phàm trần.
Mỗi con người là một vầng xuân,
Mang mầm ánh sáng từ khi sinh thở.
Đạo Trời đó – chẳng ngoài đâu nữa,
Chính trong tim đang âm ỉ gọi về.
Khi từng người sống với Đạo say mê,
Thế giới sẽ thành miền quê thuần khiết.
Một trái tim – một trời cao bất diệt,
Một nhân sinh hòa nhịp bước Trời.