HNI 21/12

📕 Bài thơ Chương 8. Khi con người không còn biết mình là ai

 

Có một ngày ta thức dậy giữa đời

Mọi thứ quen mà lòng thì xa lạ

Tên mình gọi vẫn vang lên rất rõ

Nhưng “ta là ai?” lại hóa câu mơ hồ.

Ta nhớ hết vai trò mình đang sống

Nhưng quên mất cảm giác được là mình

Biết mình nên làm gì cho đúng

Mà không biết điều gì khiến tim rung.

Gương soi mặt, chẳng soi được linh hồn

Ánh mắt đó hình như không còn ở lại

Ta đi qua những ngày không dấu hỏi

Cũng chẳng còn câu trả lời cho chính ta.

Khi con người không còn biết mình là ai

Họ sống bằng ký ức vay mượn

Bằng mong đợi của người khác gửi trao

Bằng những giấc mơ từng bỏ quên từ lâu.

Lạc mình không phải vì đi sai hướng

Mà vì đi quá xa khỏi nội tâm

Mỗi bước tiến là một lần xa gốc

Đến khi đứng yên… cũng chẳng biết quay về đâu.

Nhưng sâu trong quên lãng vẫn có một tia gọi

Nhỏ thôi, nhưng đủ giữ ta còn sống

Chỉ cần dừng lại, lắng nghe, thành thật

Bản thể sẽ dẫn ta về – rất chậm, rất hiền.

Bởi ta không cần tìm mình ở đâu xa

Chỉ cần thôi chạy trốn chính mình nữa

Khi ta dám hỏi và dám ở lại

Ta sẽ nhớ ra… ta là ai.