HNI 4-9 

Chương 29: KHOA HỌC CŨNG CÓ THỂ BỊ MUA CHUỘC

 

Mở đầu: Niềm tin tuyệt đối vào khoa học

 

Trong thế giới hiện đại, khoa học được xem như ánh sáng tối thượng, là phương tiện duy nhất giúp con người tiếp cận sự thật. Từ thuốc men, công nghệ, cho đến tri thức vũ trụ – tất cả đều mang dấu ấn của khoa học. Con người đặt niềm tin gần như tuyệt đối vào khoa học, coi nó là chân lý khách quan không thể bị thao túng.

 

Nhưng sự thật đau thương là: khoa học cũng có thể bị mua chuộc. Đằng sau những công trình nghiên cứu, những phát minh, những báo cáo thống kê, nhiều khi không phải là sự thật thuần khiết, mà là bàn tay của quyền lực, của lợi nhuận, của chính trị.

 

Khoa học không hoàn toàn khách quan

 

Khoa học được xây dựng trên nguyên tắc khách quan: thí nghiệm, kiểm chứng, lý thuyết. Nhưng khoa học không tồn tại trong chân không. Nó tồn tại trong xã hội loài người – nơi có tiền bạc, quyền lực, và định kiến.

 

Một công trình nghiên cứu cần kinh phí, mà kinh phí đến từ ai? Từ chính phủ, từ tập đoàn, từ các quỹ lợi ích. Ai trả tiền, người đó có thể định hướng câu hỏi, mục tiêu, và thậm chí cả kết quả.

 

Khoa học, vì thế, nhiều khi không tìm kiếm sự thật, mà tìm kiếm cái mà nhà tài trợ muốn thấy.

 

Lịch sử của những sai lạc khoa học

 

Lịch sử đầy rẫy những ví dụ về khoa học bị mua chuộc hoặc bị bóp méo:

 

Ngành thuốc lá từng tài trợ hàng loạt nghiên cứu “chứng minh” thuốc lá không hại sức khỏe.

 

Ngành dầu mỏ chi tiền cho những nghiên cứu phủ nhận biến đổi khí hậu.

 

Một số chính phủ áp đặt lý thuyết “chủng tộc thượng đẳng”, “khoa học ưu sinh” để hợp pháp hóa chính sách diệt chủng.

 

Những ví dụ này cho thấy: khi khoa học bị đặt dưới bàn tay của lợi ích, nó có thể biến thành công cụ che giấu sự thật, chứ không phải khám phá sự thật.

 

Khoa học và chính trị

 

Không ít lần, khoa học trở thành công cụ chính trị:

 

Các báo cáo thống kê được chỉnh sửa để che giấu thất bại của một chế độ.

 

Các nghiên cứu y tế bị giấu kín để bảo vệ hình ảnh chính phủ.

 

Những công nghệ quân sự được phát triển trong bóng tối, nhân danh “an ninh quốc gia”.

 

Trong những trường hợp ấy, khoa học không còn là ánh sáng, mà trở thành vũ khí che giấu quyền lực.

 

Khoa học và thị trường

 

Trong tay các tập đoàn, khoa học trở thành công cụ tối ưu hóa lợi nhuận.

 

Thực phẩm công nghiệp được nghiên cứu để gây nghiện hơn, béo hơn, ngọt hơn.

 

Ứng dụng công nghệ được thiết kế để giữ con người dán mắt vào màn hình càng lâu càng tốt.

 

Ngành dược phẩm có khi ưu tiên thuốc “điều trị triệu chứng” hơn là giải pháp chữa tận gốc, vì cái trước mang lại lợi nhuận lâu dài hơn.

 

Ở đây, khoa học không còn là “phục vụ con người”, mà là phục vụ thị trường.

 

Khoa học và truyền thông

 

Khi khoa học bước vào truyền thông, nó dễ dàng bị biến thành trò chơi ngôn ngữ.

Một báo cáo phức tạp bị rút gọn thành một con số, một tiêu đề. Những gì phức tạp, đa chiều bị biến thành “chân lý đơn giản” để dễ bán, dễ lan truyền.

Và nhiều khi, chính nhà khoa học – vì danh vọng, vì tài trợ – cũng tham gia vào trò chơi này, biến công trình thành sản phẩm quảng cáo.

 

Đám đông và niềm tin mù quáng

 

Đám đông thường tin rằng: “Khoa học nói thì chắc chắn đúng.” Nhưng họ quên rằng đằng sau khoa học là con người – và con người thì có thể bị mua chuộc.

 

Niềm tin mù quáng vào khoa học khiến đám đông dễ dàng bị thao túng: họ không còn hoài nghi, không còn đặt câu hỏi, chỉ tiếp nhận mọi thứ gắn mác “khoa học” như chân lý tuyệt đối.

 

Hệ quả: sự thật bị che khuất

 

Khi khoa học bị mua chuộc:

 

Sự thật bị che giấu sau những số liệu đẹp đẽ.

 

Xã hội ra quyết định sai lầm, dẫn đến thảm họa.

 

Con người tưởng mình đang tiến bộ, nhưng thực ra chỉ đang bị dẫn dắt vào ngõ cụt.

 

Thảm họa môi trường, khủng hoảng sức khỏe, khủng hoảng tinh thần… nhiều khi không phải do thiếu khoa học, mà do khoa học đã bị lợi ích bóp méo.

 

Triết học hiện sinh và khoa học

 

Triết học hiện sinh nhắc nhở ta: khoa học không thay thế được sự thật nội tâm.

Khoa học có thể đo đếm, phân tích, dự đoán, nhưng nó không vượt qua được bản chất của con người: sự tự do, sự lựa chọn, sự hiện hữu.

Khi ta trao niềm tin tuyệt đối cho khoa học, ta quên rằng nó cũng chỉ là một sản phẩm xã hội – có thể sáng chói, nhưng cũng có thể bị nhuốm bẩn.

 

Con đường tỉnh thức

 

Để thoát khỏi sự mua chuộc này, ta cần:

 

Hoài nghi khoa học: không phải để phủ nhận, mà để đặt câu hỏi: “Ai tài trợ? Ai được lợi?”

 

Đọc đa chiều: không chỉ nhìn vào công bố chính thống, mà cả những tiếng nói phản biện.

 

Đặt khoa học vào đời sống thật: hãy để trải nghiệm cá nhân và cộng đồng kiểm chứng, thay vì chỉ dựa vào số liệu.

 

Sống có trách nhiệm: không trao toàn bộ tự do cho khoa học quyết định, mà tự mình tham gia vào việc lựa chọn cách sống.

 

Kết chương: Khoa học cần sự thật, nhưng không phải lúc nào cũng vì sự thật

 

Sự thật đau thương là: khoa học cũng có thể bị mua chuộc. Nó có thể trở thành công cụ của quyền lực, thị trường, và danh vọng – xa rời nhiệm vụ tìm kiếm sự thật.

 

Nhưng sự thật giải thoát là: chúng ta có thể tỉnh thức khi tiếp cận khoa học. Khi biết đặt câu hỏi, khi biết nhìn ra bàn tay lợi ích phía sau, ta không còn mù quáng. Và lúc đó, khoa học trở lại đúng vị trí: một công cụ quý báu, nhưng không phải Thượng đế.

 

Sự thật vẫn cần khoa học, nhưng sự thật không đồng nghĩa với khoa học. Và con người – chỉ khi dám hoài nghi, dám tỉnh thức – mới tìm được sự cân bằng giữa tri thức và tự do.