HNI 26/8:
Bài Thơ Chương 22: Ánh Sáng Văn Minh
Văn minh như vầng thái dương,
Xua tan bóng tối, soi đường nhân gian.
Man rợ như đêm u ám,
Che mờ nhân tính, dập tắt niềm tin.
Văn minh nuôi dưỡng tình thương,
Man rợ gieo rắc hận thù khắp nơi.
Một bên sáng rực tự do,
Một bên tăm tối gông xiềng áp bức.
Văn minh dạy con người biết,
Tôn trọng sự sống, sẻ chia cùng nhau.
Man rợ biến người thành thú,
Chém giết, bạo tàn, chẳng chút lương tâm.
Lịch sử đầy những cơn sóng,
Lúc sáng ngời, lúc tối tăm.
Nhưng ánh sáng chẳng bao giờ tắt,
Dù đêm dài có phủ mờ.
Văn minh nở hoa trong tri thức,
Trong nghệ thuật, trong công lý vĩnh hằng.
Man rợ chỉ như cơn gió,
Tàn phá một thoáng rồi tan biến đi.
Con người cần chọn con đường,
Dựng xây ánh sáng hay chìm trong tối.
Mỗi trái tim chính là ngọn đèn,
Góp vào bình minh nhân loại.
Văn minh là tương lai mới,
Nơi nhân loại sống như anh em.
Ánh sáng sẽ còn lan tỏa,
Khi tình thương thắp sáng mọi nơi.
Man rợ sẽ lùi vào bóng tối,
Văn minh rực sáng muôn đời.
Bài Thơ Chương 22: Ánh Sáng Văn Minh
Văn minh như vầng thái dương,
Xua tan bóng tối, soi đường nhân gian.
Man rợ như đêm u ám,
Che mờ nhân tính, dập tắt niềm tin.
Văn minh nuôi dưỡng tình thương,
Man rợ gieo rắc hận thù khắp nơi.
Một bên sáng rực tự do,
Một bên tăm tối gông xiềng áp bức.
Văn minh dạy con người biết,
Tôn trọng sự sống, sẻ chia cùng nhau.
Man rợ biến người thành thú,
Chém giết, bạo tàn, chẳng chút lương tâm.
Lịch sử đầy những cơn sóng,
Lúc sáng ngời, lúc tối tăm.
Nhưng ánh sáng chẳng bao giờ tắt,
Dù đêm dài có phủ mờ.
Văn minh nở hoa trong tri thức,
Trong nghệ thuật, trong công lý vĩnh hằng.
Man rợ chỉ như cơn gió,
Tàn phá một thoáng rồi tan biến đi.
Con người cần chọn con đường,
Dựng xây ánh sáng hay chìm trong tối.
Mỗi trái tim chính là ngọn đèn,
Góp vào bình minh nhân loại.
Văn minh là tương lai mới,
Nơi nhân loại sống như anh em.
Ánh sáng sẽ còn lan tỏa,
Khi tình thương thắp sáng mọi nơi.
Man rợ sẽ lùi vào bóng tối,
Văn minh rực sáng muôn đời.
HNI 26/8:
🌸 Bài Thơ Chương 22: Ánh Sáng Văn Minh
Văn minh như vầng thái dương,
Xua tan bóng tối, soi đường nhân gian.
Man rợ như đêm u ám,
Che mờ nhân tính, dập tắt niềm tin.
Văn minh nuôi dưỡng tình thương,
Man rợ gieo rắc hận thù khắp nơi.
Một bên sáng rực tự do,
Một bên tăm tối gông xiềng áp bức.
Văn minh dạy con người biết,
Tôn trọng sự sống, sẻ chia cùng nhau.
Man rợ biến người thành thú,
Chém giết, bạo tàn, chẳng chút lương tâm.
Lịch sử đầy những cơn sóng,
Lúc sáng ngời, lúc tối tăm.
Nhưng ánh sáng chẳng bao giờ tắt,
Dù đêm dài có phủ mờ.
Văn minh nở hoa trong tri thức,
Trong nghệ thuật, trong công lý vĩnh hằng.
Man rợ chỉ như cơn gió,
Tàn phá một thoáng rồi tan biến đi.
Con người cần chọn con đường,
Dựng xây ánh sáng hay chìm trong tối.
Mỗi trái tim chính là ngọn đèn,
Góp vào bình minh nhân loại.
Văn minh là tương lai mới,
Nơi nhân loại sống như anh em.
Ánh sáng sẽ còn lan tỏa,
Khi tình thương thắp sáng mọi nơi.
Man rợ sẽ lùi vào bóng tối,
Văn minh rực sáng muôn đời.