• HCOIN 26/8 : B27. BÀI THƠ CHƯƠNG:7
    PHẦN II: NGÀN CHÔNG GAI – THỬ THÁCH CỦA ĐỜI NGƯỜI
    7. Những vết thương vô hình
    (Henry Le)
    Có những nỗi đau không hề rớm máu,
    Không in hằn vết sẹo trên da thịt loài người.
    Nó nằm sâu trong ký ức,
    Trong góc tối linh hồn, không ai thấy được ngoài ta.
    Có những giọt nước mắt rơi lặng lẽ,
    Không vang tiếng nấc, không người chạm tới bàn tay.
    Nhưng nó mặn đắng hơn muôn trùng đại dương,
    Và có thể nhấn chìm cả một kiếp người đơn độc.

    Có những vết thương không cần dao kéo,
    Chỉ một lời nói, một ánh nhìn, cũng đủ để rạn tim.
    Nụ cười hờ hững, sự im lặng vô tình,
    Để lại vết nứt mà cả đời chưa chắc hàn gắn.

    Những vết thương ấy không hiện hình trên gương mặt,
    Nhưng đôi mắt mỏi mòn, đôi vai trĩu nặng,
    Là bằng chứng rõ ràng cho sự tồn tại,
    Của những trận bão tố trong lòng người.

    Ai đã từng đi qua bóng tối,
    Mới hiểu ánh sáng quý đến nhường nào.
    Ai đã từng mang trong mình vết thương vô hình,
    Mới hiểu sự chữa lành cần cả một vòng tay yêu thương.

    Những vết thương vô hình – kẻ thù thầm lặng,
    Không tiếng súng, nhưng giết chết niềm tin.
    Không gông cùm, nhưng trói chặt tự do,
    Bằng sợi dây sợ hãi vô hình trong tâm khảm.

    Nhưng cũng chính từ đó, con người học cách đứng dậy,
    Học cách ôm lấy mình khi chẳng ai bên cạnh.
    Học cách tìm bình minh sau đêm đen dài dằng dặc,
    Và nhận ra: vết thương nào cũng là bài học của đời.

    Hãy để những vết thương vô hình trở thành đôi cánh,
    Dẫn ta bay ra khỏi hố sâu tuyệt vọng.
    Hãy để nó nhắc ta rằng: con người thật mong manh,
    Nhưng cũng kiên cường hơn mọi vết thương từng có.
    HCOIN 26/8 : B27. 🏵️🏵️📕 BÀI THƠ CHƯƠNG:7 PHẦN II: NGÀN CHÔNG GAI – THỬ THÁCH CỦA ĐỜI NGƯỜI 📙7. Những vết thương vô hình (Henry Le) Có những nỗi đau không hề rớm máu, Không in hằn vết sẹo trên da thịt loài người. Nó nằm sâu trong ký ức, Trong góc tối linh hồn, không ai thấy được ngoài ta. Có những giọt nước mắt rơi lặng lẽ, Không vang tiếng nấc, không người chạm tới bàn tay. Nhưng nó mặn đắng hơn muôn trùng đại dương, Và có thể nhấn chìm cả một kiếp người đơn độc. Có những vết thương không cần dao kéo, Chỉ một lời nói, một ánh nhìn, cũng đủ để rạn tim. Nụ cười hờ hững, sự im lặng vô tình, Để lại vết nứt mà cả đời chưa chắc hàn gắn. Những vết thương ấy không hiện hình trên gương mặt, Nhưng đôi mắt mỏi mòn, đôi vai trĩu nặng, Là bằng chứng rõ ràng cho sự tồn tại, Của những trận bão tố trong lòng người. Ai đã từng đi qua bóng tối, Mới hiểu ánh sáng quý đến nhường nào. Ai đã từng mang trong mình vết thương vô hình, Mới hiểu sự chữa lành cần cả một vòng tay yêu thương. Những vết thương vô hình – kẻ thù thầm lặng, Không tiếng súng, nhưng giết chết niềm tin. Không gông cùm, nhưng trói chặt tự do, Bằng sợi dây sợ hãi vô hình trong tâm khảm. Nhưng cũng chính từ đó, con người học cách đứng dậy, Học cách ôm lấy mình khi chẳng ai bên cạnh. Học cách tìm bình minh sau đêm đen dài dằng dặc, Và nhận ra: vết thương nào cũng là bài học của đời. Hãy để những vết thương vô hình trở thành đôi cánh, Dẫn ta bay ra khỏi hố sâu tuyệt vọng. Hãy để nó nhắc ta rằng: con người thật mong manh, Nhưng cũng kiên cường hơn mọi vết thương từng có.
    Love
    Haha
    Sad
    Like
    12
    1 Comments 0 Shares
  • 2
    1
    72

    News Feed
    Viết lách
    Bài viết đã lưu
    Kỷ niệm
    QUẢNG CÁO
    Ví tiền
    KHÁM PHÁ
    Mọi người
    Sự kiện
    Blogs
    Những câu chuyện

    Bạn đang nghĩ gì? #Hashtag.. @Đề cập.. Liên kết..
    Chào buổi chiều, Giao62
    Sau mỗi ngày làm việc là gia đình, dù làm việc bận đến đâu cũng nhớ về mái ấm, vợ và các con...
    Cập nhật gần đây
    Tao54bn đã thêm một bức ảnh
    3 minutes ago
    HNI 26/8:
    BÀI HÁT CHƯƠNG 37:
    “Ngòi Bút Dẫn Đường"
    [Verse 1]
    Giữa quảng trường bao ánh mắt đang nhìn,
    Giữa dòng người, bao trái tim lặng im.
    Một lời nói, như tia chớp giữa trời đêm,
    Thắp bùng lên niềm tin chưa từng tắt.

    Ta viết không chỉ để cho riêng mình,
    Mỗi con chữ là nhịp đập của trái tim dân.
    Ngòi bút run run, nhưng ý chí vững vàng,
    Dẫn đường cho ngàn giấc mơ bay xa.

    [Chorus]
    Ngòi bút ta – ngọn đuốc soi đêm,
    Dẫn lối công chúng vượt qua bóng tối.
    Mỗi lời nói – mũi tên bắn thẳng,
    Vào tim người, khơi dậy sức mạnh ngàn năm.
    Cầm ngòi bút – ta không lùi bước,
    Dẫn tâm trí công chúng đến ngày mai.

    [Verse 2]
    Không phải tiếng hô, nhưng vang hơn sấm dậy,
    Không phải gươm đao, nhưng mạnh hơn chiến xa.
    Bài diễn văn – không chỉ là chữ nghĩa,
    Mà là lửa trong từng linh hồn khát khao.

    Khi ta viết, là ta gieo hạt giống,
    Từng câu chữ hóa thành cánh chim tự do.
    Người lắng nghe, chẳng chỉ nghe âm thanh,
    Mà nghe cả một tương lai đang gọi.

    [Chorus]
    Ngòi bút ta – ngọn đuốc soi đêm,
    Dẫn lối công chúng vượt qua bóng tối.
    Mỗi lời nói – mũi tên bắn thẳng,
    Vào tim người, khơi dậy sức mạnh ngàn năm.
    Cầm ngòi bút – ta không lùi bước,
    Dẫn tâm trí công chúng đến ngày mai.

    [Bridge] (cao trào)
    Có những ngày bão giông che khuất đường,
    Có những người muốn bịt mắt nhân dân.
    Nhưng chỉ một câu, một ý, một hình ảnh,
    Có thể mở khóa cả xiềng xích vô hình.

    Ngòi bút ấy – chẳng sợ gì quyền lực,
    Ngòi bút ấy – chẳng khuất phục vàng bạc.
    Vì ta biết, chỉ một diễn văn đúng lúc,
    Có thể thay đổi vận mệnh một dân tộc.

    [Final Chorus]
    Ngòi bút ta – ngọn đuốc soi đêm,
    Dẫn lối công chúng vượt qua bóng tối.
    Mỗi lời nói – mũi tên bắn thẳng,
    Vào tim người, khơi dậy sức mạnh ngàn năm.
    Cầm ngòi bút – ta không lùi bước,
    Dẫn tâm trí công chúng đến ngày mai.

    [Outro]
    Hỡi những người cầm bút giữa nhân gian,
    Hãy viết như thể đó là hơi thở cuối cùng.
    Bởi một diễn văn chân thật, can đảm,
    Có thể biến cả thế giới… thành mới.
    Đọc ít hơn

    Love
    1
    0 Bình luận
    2 1 72 News Feed Viết lách Bài viết đã lưu Kỷ niệm QUẢNG CÁO Ví tiền KHÁM PHÁ Mọi người Sự kiện Blogs Những câu chuyện Bạn đang nghĩ gì? #Hashtag.. @Đề cập.. Liên kết.. Chào buổi chiều, Giao62 Sau mỗi ngày làm việc là gia đình, dù làm việc bận đến đâu cũng nhớ về mái ấm, vợ và các con... Cập nhật gần đây Tao54bn đã thêm một bức ảnh 3 minutes ago HNI 26/8: BÀI HÁT CHƯƠNG 37: “Ngòi Bút Dẫn Đường" [Verse 1] Giữa quảng trường bao ánh mắt đang nhìn, Giữa dòng người, bao trái tim lặng im. Một lời nói, như tia chớp giữa trời đêm, Thắp bùng lên niềm tin chưa từng tắt. Ta viết không chỉ để cho riêng mình, Mỗi con chữ là nhịp đập của trái tim dân. Ngòi bút run run, nhưng ý chí vững vàng, Dẫn đường cho ngàn giấc mơ bay xa. [Chorus] Ngòi bút ta – ngọn đuốc soi đêm, Dẫn lối công chúng vượt qua bóng tối. Mỗi lời nói – mũi tên bắn thẳng, Vào tim người, khơi dậy sức mạnh ngàn năm. Cầm ngòi bút – ta không lùi bước, Dẫn tâm trí công chúng đến ngày mai. [Verse 2] Không phải tiếng hô, nhưng vang hơn sấm dậy, Không phải gươm đao, nhưng mạnh hơn chiến xa. Bài diễn văn – không chỉ là chữ nghĩa, Mà là lửa trong từng linh hồn khát khao. Khi ta viết, là ta gieo hạt giống, Từng câu chữ hóa thành cánh chim tự do. Người lắng nghe, chẳng chỉ nghe âm thanh, Mà nghe cả một tương lai đang gọi. [Chorus] Ngòi bút ta – ngọn đuốc soi đêm, Dẫn lối công chúng vượt qua bóng tối. Mỗi lời nói – mũi tên bắn thẳng, Vào tim người, khơi dậy sức mạnh ngàn năm. Cầm ngòi bút – ta không lùi bước, Dẫn tâm trí công chúng đến ngày mai. [Bridge] (cao trào) Có những ngày bão giông che khuất đường, Có những người muốn bịt mắt nhân dân. Nhưng chỉ một câu, một ý, một hình ảnh, Có thể mở khóa cả xiềng xích vô hình. Ngòi bút ấy – chẳng sợ gì quyền lực, Ngòi bút ấy – chẳng khuất phục vàng bạc. Vì ta biết, chỉ một diễn văn đúng lúc, Có thể thay đổi vận mệnh một dân tộc. [Final Chorus] Ngòi bút ta – ngọn đuốc soi đêm, Dẫn lối công chúng vượt qua bóng tối. Mỗi lời nói – mũi tên bắn thẳng, Vào tim người, khơi dậy sức mạnh ngàn năm. Cầm ngòi bút – ta không lùi bước, Dẫn tâm trí công chúng đến ngày mai. [Outro] Hỡi những người cầm bút giữa nhân gian, Hãy viết như thể đó là hơi thở cuối cùng. Bởi một diễn văn chân thật, can đảm, Có thể biến cả thế giới… thành mới. Đọc ít hơn Love 1 0 Bình luận
    Love
    Wow
    Like
    14
    2 Comments 0 Shares
  • Hcoin 26/8: BÀI HÁT CHƯƠNG 9
    Áp Lực Mưu Sinh Và Trách Nhiệm Gia Đình
    (Henry Le)
    [Verse 1]
    Sáng tinh mơ, bước vội ra đường
    Ánh đèn chưa tắt, phố còn sương
    Bàn tay chai sạn ôm giấc mơ nhỏ
    Vì một mái nhà, chẳng thể ngừng lo.

    [Pre-Chorus]
    Có những đêm dài muốn buông xuôi
    Nhưng nghĩ đến gia đình lại mỉm cười
    Giọt mồ hôi rơi thay cho lời hứa
    Con đường đời dẫu chông gai vẫn bước.

    [Chorus]
    Áp lực mưu sinh, nặng trên vai
    Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai
    Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày
    Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay.
    Vì tình thân, vì tình yêu
    Dù gian nan, lòng chẳng siêu
    Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình
    Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên.

    [Verse 2]
    Ngày qua mau, tóc dần bạc màu
    Câu chuyện hy sinh chẳng ai thấu
    Một nụ cười con thơ xóa tan mỏi mệt
    Một vòng tay ấm áp xóa hết muộn phiền.

    [Pre-Chorus]
    Có lúc đôi chân muốn dừng lại
    Nhưng trái tim chẳng cho phép ngừng phai
    Giữ niềm tin, giữ một bầu trời sáng
    Vì gia đình, nguyện hiến dâng tất cả.

    [Chorus]
    Áp lực mưu sinh, nặng trên vai
    Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai
    Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày
    Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay.
    Vì tình thân, vì tình yêu
    Dù gian nan, lòng chẳng siêu
    Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình
    Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên.

    [Bridge]
    Nếu một ngày em thấy anh mệt nhoài
    Xin hãy hiểu, đó cũng vì tương lai
    Mỗi vết sẹo, mỗi dấu thời gian
    Đều là minh chứng cho tình yêu vô hạn.

    [Chorus]
    Áp lực mưu sinh, nặng trên vai
    Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai
    Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày
    Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay.
    Vì tình thân, vì tình yêu
    Dù gian nan, lòng chẳng siêu
    Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình
    Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên.

    [Outro]
    Ngày mai nắng mới sẽ lại lên
    Áp lực tan dần trong niềm tin
    Gia đình – ngọn hải đăng sáng soi
    Dẫn anh đi suốt cả đời… không rời.
    Hcoin 26/8: 🎵BÀI HÁT CHƯƠNG 9 🎵 Áp Lực Mưu Sinh Và Trách Nhiệm Gia Đình (Henry Le) [Verse 1] Sáng tinh mơ, bước vội ra đường Ánh đèn chưa tắt, phố còn sương Bàn tay chai sạn ôm giấc mơ nhỏ Vì một mái nhà, chẳng thể ngừng lo. [Pre-Chorus] Có những đêm dài muốn buông xuôi Nhưng nghĩ đến gia đình lại mỉm cười Giọt mồ hôi rơi thay cho lời hứa Con đường đời dẫu chông gai vẫn bước. [Chorus] Áp lực mưu sinh, nặng trên vai Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay. Vì tình thân, vì tình yêu Dù gian nan, lòng chẳng siêu Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên. [Verse 2] Ngày qua mau, tóc dần bạc màu Câu chuyện hy sinh chẳng ai thấu Một nụ cười con thơ xóa tan mỏi mệt Một vòng tay ấm áp xóa hết muộn phiền. [Pre-Chorus] Có lúc đôi chân muốn dừng lại Nhưng trái tim chẳng cho phép ngừng phai Giữ niềm tin, giữ một bầu trời sáng Vì gia đình, nguyện hiến dâng tất cả. [Chorus] Áp lực mưu sinh, nặng trên vai Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay. Vì tình thân, vì tình yêu Dù gian nan, lòng chẳng siêu Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên. [Bridge] Nếu một ngày em thấy anh mệt nhoài Xin hãy hiểu, đó cũng vì tương lai Mỗi vết sẹo, mỗi dấu thời gian Đều là minh chứng cho tình yêu vô hạn. [Chorus] Áp lực mưu sinh, nặng trên vai Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay. Vì tình thân, vì tình yêu Dù gian nan, lòng chẳng siêu Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên. [Outro] Ngày mai nắng mới sẽ lại lên Áp lực tan dần trong niềm tin Gia đình – ngọn hải đăng sáng soi Dẫn anh đi suốt cả đời… không rời.
    Love
    Yay
    11
    2 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/8K0QkxVzhfw?si=f9mOALjAQskks23-
    https://youtu.be/8K0QkxVzhfw?si=f9mOALjAQskks23-
    Love
    Haha
    8
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 26/8:
    CHƯƠNG 38: Viết để trị liệu – Văn hóa chữa lành trong H.School
    1. Mở đầu: Khi viết trở thành một chiếc gương soi tâm hồn
    Có những nỗi đau không thể nói ra bằng lời. Có những ký ức cứ âm ỉ, như một mũi gai cắm trong lòng, mỗi lần ta chạm vào lại rớm máu. Con người thường giỏi che giấu vết thương của mình hơn là đối diện với nó. Nhưng sự thật là, vết thương không biến mất chỉ vì ta không nhìn. Nó chỉ ngủ yên trong bóng tối, chờ một cái chạm đủ sâu để bật dậy.
    Viết là một cái chạm như thế.
    Khi ta viết, ta tạo ra một không gian an toàn, nơi mình được phép thành thật nhất với bản thân. Không phán xét. Không áp lực phải mạnh mẽ. Không ai bắt ta phải “ổn” khi trong lòng đang tan nát. Ở H.School, chúng tôi gọi đó là Văn hóa chữa lành bằng viết – một hệ giá trị, một lối sống, nơi mọi học sinh được học cách dùng con chữ để tháo dần những nút thắt trong tâm hồn.
    Trong thế giới hỗn loạn và quá tải thông tin, viết không chỉ là một kỹ năng học thuật, mà còn là một liều thuốc tinh thần – liều thuốc mà mỗi người có thể tự pha chế cho chính mình.
    2. Vì sao viết có thể chữa lành?
    Nhiều người hỏi: “Viết thì liên quan gì đến trị liệu tâm lý?”. Câu trả lời nằm ở cơ chế hoạt động của não bộ và cảm xúc.
    Viết là hành động đưa nội tâm ra ánh sáng
    Khi ta viết, ta buộc phải sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu thành câu chữ. Quá trình này giống như gỡ một cuộn chỉ rối: từng chút một, mớ hỗn loạn bên trong được phân loại, đặt tên, và cuối cùng được nhìn nhận một cách rõ ràng.
    Viết là sự thừa nhận bản thân
    Trong trị liệu, bước đầu tiên để chữa lành là thừa nhận rằng mình đang tổn thương. Con chữ cho phép ta thừa nhận điều đó một cách nhẹ nhàng và riêng tư, không áp lực.
    Viết là một dạng thiền chủ động
    Khi viết, ta tập trung vào dòng chữ đang chảy ra từ tâm trí, giống như tập trung vào hơi thở khi thiền. Sự tập trung này đưa tâm trí về trạng thái hiện tại – nơi vết thương bắt đầu được xoa dịu.
    Khoa học cũng đã chứng minh: viết về những trải nghiệm đau buồn có thể giảm stress, cải thiện hệ miễn dịch, và giúp não xử lý ký ức tiêu cực tốt hơn. Nhưng ở H.School, chúng tôi tin rằng sức mạnh của viết còn vượt xa dữ liệu thống kê: nó giúp con người trở lại làm bạn với chính mình.
    3. Văn hóa chữa lành bằng viết trong H.School
    3.1. Không gian viết – vùng an toàn tuyệt đối
    Trong mỗi lớp học ở H.School, luôn có một góc viết chữa lành. Đó không phải là nơi ồn ào, cũng không phải thư viện nghiêm túc, mà là một góc ấm áp với bàn gỗ, ánh sáng dịu, vài chậu cây, giấy và bút luôn sẵn sàng. Ở đây, học sinh có thể ngồi xuống và viết bất cứ điều gì đang ở trong lòng – không bắt buộc phải chia sẻ, không chấm điểm.
    Quy tắc duy nhất: Không ai có quyền đọc nếu người viết không muốn.
    3.2. Nhật ký ẩn danh – nơi tâm hồn được thở
    Mỗi tuần, học sinh được khuyến khích viết vào “Hộp thư tâm hồn” – một hộp gỗ khóa kín, nơi các em bỏ vào những tờ giấy ghi tâm trạng, câu hỏi, hoặc điều muốn nói nhưng không thể nói trực tiếp. Giáo viên chỉ đọc nếu học sinh chủ động cho phép, hoặc muốn được phản hồi.
    Điều kỳ diệu là, chỉ riêng việc viết ra và bỏ vào hộp, nhiều em đã cảm thấy nhẹ nhõm, như thể gánh nặng trong lòng đã được đặt xuống.
    3.3. Buổi “Viết – Nói – Nghe”
    Mỗi tháng một lần, H.School tổ chức buổi chia sẻ mà ở đó, học sinh có thể đọc to một đoạn viết của mình (nếu muốn), hoặc lắng nghe người khác chia sẻ. Đây là nơi những câu chuyện cá nhân biến thành chất keo gắn kết cộng đồng, nơi học sinh nhận ra: “Mình không cô đơn. Có người cũng đã trải qua điều mình đang chịu.”


    HNI 26/8: 🌺CHƯƠNG 38: Viết để trị liệu – Văn hóa chữa lành trong H.School 1. Mở đầu: Khi viết trở thành một chiếc gương soi tâm hồn Có những nỗi đau không thể nói ra bằng lời. Có những ký ức cứ âm ỉ, như một mũi gai cắm trong lòng, mỗi lần ta chạm vào lại rớm máu. Con người thường giỏi che giấu vết thương của mình hơn là đối diện với nó. Nhưng sự thật là, vết thương không biến mất chỉ vì ta không nhìn. Nó chỉ ngủ yên trong bóng tối, chờ một cái chạm đủ sâu để bật dậy. Viết là một cái chạm như thế. Khi ta viết, ta tạo ra một không gian an toàn, nơi mình được phép thành thật nhất với bản thân. Không phán xét. Không áp lực phải mạnh mẽ. Không ai bắt ta phải “ổn” khi trong lòng đang tan nát. Ở H.School, chúng tôi gọi đó là Văn hóa chữa lành bằng viết – một hệ giá trị, một lối sống, nơi mọi học sinh được học cách dùng con chữ để tháo dần những nút thắt trong tâm hồn. Trong thế giới hỗn loạn và quá tải thông tin, viết không chỉ là một kỹ năng học thuật, mà còn là một liều thuốc tinh thần – liều thuốc mà mỗi người có thể tự pha chế cho chính mình. 2. Vì sao viết có thể chữa lành? Nhiều người hỏi: “Viết thì liên quan gì đến trị liệu tâm lý?”. Câu trả lời nằm ở cơ chế hoạt động của não bộ và cảm xúc. Viết là hành động đưa nội tâm ra ánh sáng Khi ta viết, ta buộc phải sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu thành câu chữ. Quá trình này giống như gỡ một cuộn chỉ rối: từng chút một, mớ hỗn loạn bên trong được phân loại, đặt tên, và cuối cùng được nhìn nhận một cách rõ ràng. Viết là sự thừa nhận bản thân Trong trị liệu, bước đầu tiên để chữa lành là thừa nhận rằng mình đang tổn thương. Con chữ cho phép ta thừa nhận điều đó một cách nhẹ nhàng và riêng tư, không áp lực. Viết là một dạng thiền chủ động Khi viết, ta tập trung vào dòng chữ đang chảy ra từ tâm trí, giống như tập trung vào hơi thở khi thiền. Sự tập trung này đưa tâm trí về trạng thái hiện tại – nơi vết thương bắt đầu được xoa dịu. Khoa học cũng đã chứng minh: viết về những trải nghiệm đau buồn có thể giảm stress, cải thiện hệ miễn dịch, và giúp não xử lý ký ức tiêu cực tốt hơn. Nhưng ở H.School, chúng tôi tin rằng sức mạnh của viết còn vượt xa dữ liệu thống kê: nó giúp con người trở lại làm bạn với chính mình. 3. Văn hóa chữa lành bằng viết trong H.School 3.1. Không gian viết – vùng an toàn tuyệt đối Trong mỗi lớp học ở H.School, luôn có một góc viết chữa lành. Đó không phải là nơi ồn ào, cũng không phải thư viện nghiêm túc, mà là một góc ấm áp với bàn gỗ, ánh sáng dịu, vài chậu cây, giấy và bút luôn sẵn sàng. Ở đây, học sinh có thể ngồi xuống và viết bất cứ điều gì đang ở trong lòng – không bắt buộc phải chia sẻ, không chấm điểm. Quy tắc duy nhất: Không ai có quyền đọc nếu người viết không muốn. 3.2. Nhật ký ẩn danh – nơi tâm hồn được thở Mỗi tuần, học sinh được khuyến khích viết vào “Hộp thư tâm hồn” – một hộp gỗ khóa kín, nơi các em bỏ vào những tờ giấy ghi tâm trạng, câu hỏi, hoặc điều muốn nói nhưng không thể nói trực tiếp. Giáo viên chỉ đọc nếu học sinh chủ động cho phép, hoặc muốn được phản hồi. Điều kỳ diệu là, chỉ riêng việc viết ra và bỏ vào hộp, nhiều em đã cảm thấy nhẹ nhõm, như thể gánh nặng trong lòng đã được đặt xuống. 3.3. Buổi “Viết – Nói – Nghe” Mỗi tháng một lần, H.School tổ chức buổi chia sẻ mà ở đó, học sinh có thể đọc to một đoạn viết của mình (nếu muốn), hoặc lắng nghe người khác chia sẻ. Đây là nơi những câu chuyện cá nhân biến thành chất keo gắn kết cộng đồng, nơi học sinh nhận ra: “Mình không cô đơn. Có người cũng đã trải qua điều mình đang chịu.”
    Love
    Yay
    10
    1 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/ftXDOQVSO_g?si=u-MjVYnJmyIBwCGE
    https://youtu.be/ftXDOQVSO_g?si=u-MjVYnJmyIBwCGE
    Love
    Like
    7
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 26/8:
    BÀI THƠ CHƯƠNG 38:
    Ngòi bút chữa lành
    Có những đêm ta ôm lấy bóng mình
    Như ôm một vết thương chưa đặt tên từ thuở bé
    Tiếng cười ngoài kia hóa thành tiếng gió lạnh
    Và bàn tay run run không tìm được ai để nắm.
    Ở H.School, người ta bảo:
    Hãy đặt nỗi đau của em xuống trang giấy
    Không cần viết hay
    Không cần câu cú tròn trịa
    Chỉ cần trung thực với nhịp tim của chính mình.

    II
    Ngày đầu tiên, em ngồi trước tờ giấy trắng
    Mắt em đỏ hoe, lòng em nặng như đá
    Ngòi bút trượt chậm, như kẻ dò đường trong bóng tối:
    “Con vẫn nhớ buổi sáng mẹ bỏ đi…”
    Câu chữ đầu tiên rơi xuống như giọt máu ấm
    Và từ đó, nước mắt bắt đầu tìm được lối chảy.

    III
    Chúng tôi – những kẻ tưởng như chỉ biết im lặng
    Ngồi thành vòng tròn, đọc cho nhau nghe những mảnh đời rách nát
    Không ai phán xét
    Không ai so sánh ai đau hơn ai
    Mỗi tiếng nấc vang lên, như một phép gõ cửa
    Để linh hồn người khác bước vào, và ôm lấy.

    IV
    Viết – không phải để quên đi
    Mà để gọi đúng tên bóng tối trong lòng
    Khi đã có tên, nó không còn quyền thống trị
    Khi được viết ra, nó hóa thành hạt giống
    Cắm rễ trong mảnh đất hiểu biết
    Và từ đó, nảy mầm thành một loài hoa kiên cường.

    V
    Có em từng muốn biến mất
    Có em từng tự cắt vào da để cảm nhận mình còn sống
    Giờ đây, mỗi khi bút chạm giấy
    Vết thương tìm thấy con đường lành lại
    Không phải qua thuốc men
    Mà qua từng trang nhật ký, từng bài thơ
    Như phép màu được viết bằng mực và nước mắt.

    VI
    Thầy cô ở H.School không dạy chúng tôi viết câu văn hoàn hảo
    Mà dạy cách viết để giữ mình nguyên vẹn
    Dạy cách biến câu chữ thành chiếc thuyền
    Đưa ta vượt qua biển đêm tâm trí
    Dạy cách nhìn vào nỗi sợ
    Mà không bỏ chạy.

    VII
    Chúng tôi bắt đầu viết về bình minh
    Về tiếng chim và mùi cà phê buổi sớm
    Về cơn mưa tưới mát mùa hạ
    Về vòng tay đã từng ôm ta qua một ngày bão tố
    Từ viết để khóc
    Chúng tôi viết để cười
    Từ viết để sống sót
    Chúng tôi viết để sống thật.

    VIII
    Một ngày, em nhận ra:
    Nỗi đau của mình đã trở thành ngọn đèn cho người khác
    Người đọc những trang em viết
    Thì thầm: “Cảm ơn, vì nhờ em mà tôi biết mình không đơn độc.”
    Và thế là, viết không chỉ chữa lành cho một người
    Mà chữa lành cho cả một vòng tay nhân loại.

    IX
    Ở H.School, chúng tôi không chỉ học văn
    Chúng tôi học cách yêu bản thân qua từng câu chữ
    Học cách nắm tay nhau qua trang giấy
    Học rằng, dù bầu trời có sập
    Chỉ cần còn một ngòi bút
    Ta vẫn còn con đường trở về chính mình.

    X
    Hôm nay, tôi viết những dòng này
    Không còn là một đứa trẻ bị quá khứ đè nặng
    Mà là một người kể chuyện
    Người tin vào sức mạnh của mực đen trên nền giấy trắng
    Người biết, chỉ cần ta viết
    Ta đang thắp lửa, sưởi ấm trái tim mình
    Và một ngày nào đó, sưởi ấm cả thế giới.
    HNI 26/8: BÀI THƠ CHƯƠNG 38: 📙Ngòi bút chữa lành Có những đêm ta ôm lấy bóng mình Như ôm một vết thương chưa đặt tên từ thuở bé Tiếng cười ngoài kia hóa thành tiếng gió lạnh Và bàn tay run run không tìm được ai để nắm. Ở H.School, người ta bảo: Hãy đặt nỗi đau của em xuống trang giấy Không cần viết hay Không cần câu cú tròn trịa Chỉ cần trung thực với nhịp tim của chính mình. II Ngày đầu tiên, em ngồi trước tờ giấy trắng Mắt em đỏ hoe, lòng em nặng như đá Ngòi bút trượt chậm, như kẻ dò đường trong bóng tối: “Con vẫn nhớ buổi sáng mẹ bỏ đi…” Câu chữ đầu tiên rơi xuống như giọt máu ấm Và từ đó, nước mắt bắt đầu tìm được lối chảy. III Chúng tôi – những kẻ tưởng như chỉ biết im lặng Ngồi thành vòng tròn, đọc cho nhau nghe những mảnh đời rách nát Không ai phán xét Không ai so sánh ai đau hơn ai Mỗi tiếng nấc vang lên, như một phép gõ cửa Để linh hồn người khác bước vào, và ôm lấy. IV Viết – không phải để quên đi Mà để gọi đúng tên bóng tối trong lòng Khi đã có tên, nó không còn quyền thống trị Khi được viết ra, nó hóa thành hạt giống Cắm rễ trong mảnh đất hiểu biết Và từ đó, nảy mầm thành một loài hoa kiên cường. V Có em từng muốn biến mất Có em từng tự cắt vào da để cảm nhận mình còn sống Giờ đây, mỗi khi bút chạm giấy Vết thương tìm thấy con đường lành lại Không phải qua thuốc men Mà qua từng trang nhật ký, từng bài thơ Như phép màu được viết bằng mực và nước mắt. VI Thầy cô ở H.School không dạy chúng tôi viết câu văn hoàn hảo Mà dạy cách viết để giữ mình nguyên vẹn Dạy cách biến câu chữ thành chiếc thuyền Đưa ta vượt qua biển đêm tâm trí Dạy cách nhìn vào nỗi sợ Mà không bỏ chạy. VII Chúng tôi bắt đầu viết về bình minh Về tiếng chim và mùi cà phê buổi sớm Về cơn mưa tưới mát mùa hạ Về vòng tay đã từng ôm ta qua một ngày bão tố Từ viết để khóc Chúng tôi viết để cười Từ viết để sống sót Chúng tôi viết để sống thật. VIII Một ngày, em nhận ra: Nỗi đau của mình đã trở thành ngọn đèn cho người khác Người đọc những trang em viết Thì thầm: “Cảm ơn, vì nhờ em mà tôi biết mình không đơn độc.” Và thế là, viết không chỉ chữa lành cho một người Mà chữa lành cho cả một vòng tay nhân loại. IX Ở H.School, chúng tôi không chỉ học văn Chúng tôi học cách yêu bản thân qua từng câu chữ Học cách nắm tay nhau qua trang giấy Học rằng, dù bầu trời có sập Chỉ cần còn một ngòi bút Ta vẫn còn con đường trở về chính mình. X Hôm nay, tôi viết những dòng này Không còn là một đứa trẻ bị quá khứ đè nặng Mà là một người kể chuyện Người tin vào sức mạnh của mực đen trên nền giấy trắng Người biết, chỉ cần ta viết Ta đang thắp lửa, sưởi ấm trái tim mình Và một ngày nào đó, sưởi ấm cả thế giới.
    Love
    Angry
    9
    1 Comments 0 Shares
  • HCOIN 26/8: - B28. BÀI HÁT CHƯƠNG:7
    NHỮNG VẾT THƯƠNG VÔ HÌNH
    [Verse 1]
    Có những vết thương chẳng ai nhìn thấy,
    Ẩn sâu trong tim, chẳng thể gọi tên.
    Nụ cười ngoài kia che lấp bóng tối,
    Mà lòng quặn đau như nghìn mũi tên.
    [Pre-Chorus]
    Ai sẽ hiểu được, ai sẽ lắng nghe,
    Khi ta gục ngã trong đêm không lời?
    Vết thương vô hình đâu dễ chữa lành,
    Chỉ mong ánh sáng một ngày soi tỏ.
    [Chorus]
    Những vết thương vô hình,
    Khắc sâu vào tim mình,
    Âm thầm như sóng ngầm,
    Xé nát từng giấc mơ.
    Dẫu chẳng ai thấy đâu,
    Nhưng ta vẫn đau thật lâu,
    Xin một vòng tay ấm,
    Để ta không lạc mất nhau.
    [Verse 2]
    Bước tiếp đường đời đầy gai và đá,
    Có những nỗi đau chẳng thể thốt ra.
    Giữa bao nụ cười, ta cười gượng gạo,
    Nhưng trong tâm hồn vỡ vụn tan nát.
    [Pre-Chorus]
    Ai sẽ nhìn thấu, phía sau nụ cười?
    Ai sẽ ở lại khi ta yếu đuối?
    Những vết thương ngầm sâu hơn ngọn sóng,
    Nhưng cũng chính nó dạy ta đứng lên.
    [Chorus]
    Những vết thương vô hình,
    Khắc sâu vào tim mình,
    Âm thầm như sóng ngầm,
    Xé nát từng giấc mơ.
    Dẫu chẳng ai thấy đâu,
    Nhưng ta vẫn đau thật lâu,
    Xin một vòng tay ấm,
    Để ta không lạc mất nhau.
    [Bridge]
    Vết thương không máu nhưng rỉ từng ngày,
    Có khi ta muốn buông xuôi đôi tay.
    Nhưng từ trong tối, có một ngọn lửa,
    Thì thầm nhắc nhớ: "Đừng ngã, hãy đi!"
    [Final Chorus]
    Những vết thương vô hình,
    Khắc sâu vào tim mình,
    Âm thầm như sóng ngầm,
    Xé nát từng giấc mơ.
    Dẫu thế gian quay lưng,
    Ta vẫn sẽ không ngừng,
    Biến những vết thương ấy
    Thành sức mạnh, thành niềm tin.
    HCOIN 26/8: - B28. 🏵️🏵️🎵 BÀI HÁT CHƯƠNG:7 NHỮNG VẾT THƯƠNG VÔ HÌNH [Verse 1] Có những vết thương chẳng ai nhìn thấy, Ẩn sâu trong tim, chẳng thể gọi tên. Nụ cười ngoài kia che lấp bóng tối, Mà lòng quặn đau như nghìn mũi tên. [Pre-Chorus] Ai sẽ hiểu được, ai sẽ lắng nghe, Khi ta gục ngã trong đêm không lời? Vết thương vô hình đâu dễ chữa lành, Chỉ mong ánh sáng một ngày soi tỏ. [Chorus] Những vết thương vô hình, Khắc sâu vào tim mình, Âm thầm như sóng ngầm, Xé nát từng giấc mơ. Dẫu chẳng ai thấy đâu, Nhưng ta vẫn đau thật lâu, Xin một vòng tay ấm, Để ta không lạc mất nhau. [Verse 2] Bước tiếp đường đời đầy gai và đá, Có những nỗi đau chẳng thể thốt ra. Giữa bao nụ cười, ta cười gượng gạo, Nhưng trong tâm hồn vỡ vụn tan nát. [Pre-Chorus] Ai sẽ nhìn thấu, phía sau nụ cười? Ai sẽ ở lại khi ta yếu đuối? Những vết thương ngầm sâu hơn ngọn sóng, Nhưng cũng chính nó dạy ta đứng lên. [Chorus] Những vết thương vô hình, Khắc sâu vào tim mình, Âm thầm như sóng ngầm, Xé nát từng giấc mơ. Dẫu chẳng ai thấy đâu, Nhưng ta vẫn đau thật lâu, Xin một vòng tay ấm, Để ta không lạc mất nhau. [Bridge] Vết thương không máu nhưng rỉ từng ngày, Có khi ta muốn buông xuôi đôi tay. Nhưng từ trong tối, có một ngọn lửa, Thì thầm nhắc nhớ: "Đừng ngã, hãy đi!" [Final Chorus] Những vết thương vô hình, Khắc sâu vào tim mình, Âm thầm như sóng ngầm, Xé nát từng giấc mơ. Dẫu thế gian quay lưng, Ta vẫn sẽ không ngừng, Biến những vết thương ấy Thành sức mạnh, thành niềm tin.
    Love
    Sad
    11
    1 Comments 0 Shares
  • CÂU ĐỐ BUỔI SÁNG NGÀY 26-8
    CÂU ĐỐ BUỔI SÁNG NGÀY 26-8    Đề 1: 10 lòng biết ơn ban phụng sự tập đoàn H-Group  1. Tôi biết ơn ban phụng sự H-Group vì đã cống hiến thầm lặng để giữ cho hệ thống vận hành trơn tru và ổn định. 2. Tôi biết ơn ban phụng sự vì sự tận tâm, luôn đặt lợi ích của tập thể và cộng...
    Love
    Like
    Wow
    8
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 26/8:
    BÀI HÁT CHƯƠNG 38:
    Tựa đề: Viết Để Hồi Sinh
    Thể loại: Pop-ballad nhẹ nhàng, gợi mở cảm xúc
    Thời lượng: 4 phút
    Giọng hát: Nam hoặc nữ đều phù hợp – truyền cảm, da diết, chữa lành

    [Verse 1]
    Khi tim em nặng trĩu giông bão,
    Và chẳng ai hiểu những nỗi đau,
    Một trang giấy trắng, một cây bút nhỏ,
    Là nơi em bắt đầu bước qua nỗi sầu.
    Giữa lớp học không chỉ dạy điều hay,
    Còn dạy ta viết xuống những ngày gãy,
    Từng dòng thơ, từng câu văn mỏng manh,
    Chắp vá hồn em bằng chữ lành.

    [Chorus]
    Viết để hồi sinh, viết để được sống,
    Viết để trái tim không còn bão giông.
    Từng câu chuyện em kể ra ánh sáng,
    Là phép màu khiến vết thương dịu dàng.
    Viết để em tin, viết để em hiểu,
    Rằng đau đớn cũng là điều đáng yêu.
    H.School – nơi em được chữa lành,
    Bằng chính ngôn từ em tự viết ra thành.

    [Verse 2]
    Có ai ngồi giữa lặng câm đêm vắng,
    Mà lòng đầy lời chưa biết gọi tên?
    Có ai từng thấy nước mắt thành thơ,
    Chảy qua tim, khô lại bằng hương gió mềm?
    H.School không chỉ là mái trường,
    Mà là nơi em học cách yêu thương.
    Viết để hiểu chính mình, tha thứ,
    Cho một quá khứ chưa từng được ôm.

    [Chorus]
    Viết để hồi sinh, viết để được sống,
    Viết để trái tim không còn bão giông.
    Từng câu chuyện em kể ra ánh sáng,
    Là phép màu khiến vết thương dịu dàng.
    Viết để em tin, viết để em hiểu,
    Rằng đau đớn cũng là điều đáng yêu.
    H.School – nơi em được chữa lành,
    Bằng chính ngôn từ em tự viết ra thành.

    [Bridge – nhẹ nhàng thì thầm]
    Viết không cần ai chấm điểm cao thấp,
    Chỉ cần em thật lòng, em chân thật.
    Mỗi con chữ là chiếc chìa khóa,
    Mở ra căn phòng ánh sáng trong ta.
    [Chorus cuối – cao trào, vỡ òa cảm xúc]
    Viết để hồi sinh, viết để được sống,
    Viết để trái tim không còn bão giông.
    Từng câu chuyện em kể ra ánh sáng,
    Là phép màu khiến vết thương dịu dàng.
    Viết để em bay, viết để em hát,
    Viết để em không còn là kẻ khác.
    H.School – nơi em được chính mình,
    Viết nên đời em bằng ánh bình minh.

    [Outro – thì thầm lặp điệp khúc nhẹ nhàng fade out]
    Viết để hồi sinh...
    Viết để được sống…
    H.School – nơi bắt đầu… chữa lành…
    HNI 26/8: BÀI HÁT CHƯƠNG 38: 🎵 Tựa đề: Viết Để Hồi Sinh Thể loại: Pop-ballad nhẹ nhàng, gợi mở cảm xúc Thời lượng: 4 phút Giọng hát: Nam hoặc nữ đều phù hợp – truyền cảm, da diết, chữa lành 🎶 [Verse 1] Khi tim em nặng trĩu giông bão, Và chẳng ai hiểu những nỗi đau, Một trang giấy trắng, một cây bút nhỏ, Là nơi em bắt đầu bước qua nỗi sầu. Giữa lớp học không chỉ dạy điều hay, Còn dạy ta viết xuống những ngày gãy, Từng dòng thơ, từng câu văn mỏng manh, Chắp vá hồn em bằng chữ lành. 🎶 [Chorus] Viết để hồi sinh, viết để được sống, Viết để trái tim không còn bão giông. Từng câu chuyện em kể ra ánh sáng, Là phép màu khiến vết thương dịu dàng. Viết để em tin, viết để em hiểu, Rằng đau đớn cũng là điều đáng yêu. H.School – nơi em được chữa lành, Bằng chính ngôn từ em tự viết ra thành. 🎶 [Verse 2] Có ai ngồi giữa lặng câm đêm vắng, Mà lòng đầy lời chưa biết gọi tên? Có ai từng thấy nước mắt thành thơ, Chảy qua tim, khô lại bằng hương gió mềm? H.School không chỉ là mái trường, Mà là nơi em học cách yêu thương. Viết để hiểu chính mình, tha thứ, Cho một quá khứ chưa từng được ôm. 🎶 [Chorus] Viết để hồi sinh, viết để được sống, Viết để trái tim không còn bão giông. Từng câu chuyện em kể ra ánh sáng, Là phép màu khiến vết thương dịu dàng. Viết để em tin, viết để em hiểu, Rằng đau đớn cũng là điều đáng yêu. H.School – nơi em được chữa lành, Bằng chính ngôn từ em tự viết ra thành. 🎶 [Bridge – nhẹ nhàng thì thầm] Viết không cần ai chấm điểm cao thấp, Chỉ cần em thật lòng, em chân thật. Mỗi con chữ là chiếc chìa khóa, Mở ra căn phòng ánh sáng trong ta. 🎶 [Chorus cuối – cao trào, vỡ òa cảm xúc] Viết để hồi sinh, viết để được sống, Viết để trái tim không còn bão giông. Từng câu chuyện em kể ra ánh sáng, Là phép màu khiến vết thương dịu dàng. Viết để em bay, viết để em hát, Viết để em không còn là kẻ khác. H.School – nơi em được chính mình, Viết nên đời em bằng ánh bình minh. 🎶 [Outro – thì thầm lặp điệp khúc nhẹ nhàng fade out] Viết để hồi sinh... Viết để được sống… H.School – nơi bắt đầu… chữa lành…
    Love
    Haha
    Yay
    9
    1 Comments 0 Shares