• HNI 27/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 5 : VĂN HỌC TRUNG ĐẠI – TINH HOA NHO – PHẬT – ĐẠO

    Giữa trời đất, ngàn năm vang vọng,
    Nho, Phật, Đạo hòa bóng kinh thư.
    Lời thánh hiền gieo hạt nhân từ,
    Giữ cốt cách, dựng nền văn hiến.
    Nho dạy nghĩa, trung trinh – liêm khiết,
    Phật gieo lòng từ bi độ sinh.
    Đạo trao tay tự tại thanh bình,
    Ba nguồn sáng quyện thành mạch sống.

    Trang sử Việt, vần thơ nối rộng,
    Khúc văn chương ươm mộng nghìn đời.
    Giữa gian lao, chữ nghĩa sáng ngời,
    Dẫn nhân thế đi qua bão tố.

    Từ mái chùa, nếp nhà, giảng võ,
    Đến ruộng đồng, bến nước, sân đình.
    Nho, Phật, Đạo thấm nhuần tâm linh,
    Kết tinh lại thành dòng trung đại.

    Ơi hồn Việt, trời Nam mãi mãi,
    Tinh hoa này không phai, chẳng tàn.
    Nối ngàn sau, rực rỡ ánh vàng,
    Văn học Việt – ngọc ngà bất tử.
    HNI 27/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 5 : VĂN HỌC TRUNG ĐẠI – TINH HOA NHO – PHẬT – ĐẠO Giữa trời đất, ngàn năm vang vọng, Nho, Phật, Đạo hòa bóng kinh thư. Lời thánh hiền gieo hạt nhân từ, Giữ cốt cách, dựng nền văn hiến. Nho dạy nghĩa, trung trinh – liêm khiết, Phật gieo lòng từ bi độ sinh. Đạo trao tay tự tại thanh bình, Ba nguồn sáng quyện thành mạch sống. Trang sử Việt, vần thơ nối rộng, Khúc văn chương ươm mộng nghìn đời. Giữa gian lao, chữ nghĩa sáng ngời, Dẫn nhân thế đi qua bão tố. Từ mái chùa, nếp nhà, giảng võ, Đến ruộng đồng, bến nước, sân đình. Nho, Phật, Đạo thấm nhuần tâm linh, Kết tinh lại thành dòng trung đại. Ơi hồn Việt, trời Nam mãi mãi, Tinh hoa này không phai, chẳng tàn. Nối ngàn sau, rực rỡ ánh vàng, Văn học Việt – ngọc ngà bất tử.
    Like
    Love
    Wow
    Sad
    15
    6 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10 - B1 BÀI THƠ CHƯƠNG 1: BẢN CHẤT CỦA ĐẠO TRỜI – NGUỒN GỐC CỦA ĐẠO ĐỨC NHÂN GIAN
    (Thơ triết lý – HenryLe)
    Thuở khai thiên, đất trời chưa có,
    Ánh đạo vàng ẩn giữa hư vô.
    Gió vô thanh gọi mầm nhân nghĩa,
    Nước vô hình nuôi hạt trí, tâm cho.
    Đạo Trời chẳng nói bằng lời,
    Mà hiện qua muôn vật, qua hơi thở người.
    Trong tia nắng có tấm lòng nhân ái,
    Trong giọt sương là tinh túy của Trời.
    Người xưa nhìn mây mà hiểu đạo,
    Nhìn nước trôi mà thấu kiếp nhân sinh.
    Thiện – Ác vốn là hai dòng chảy,
    Từ tâm người mà tỏa khắp hành tinh.
    Đạo chẳng xa, ở trong hơi thở,
    Trong ánh nhìn mẹ dỗ con thơ.
    Trong tiếng gọi cha về bên bếp lửa,
    Trong bàn tay nâng nụ hoa vừa nở.
    Khi lòng người thuận theo Đạo Trời,
    Mọi pháp đều sáng, mọi vật đều tươi.
    Khi trái nghịch, nhân tâm mờ tối,
    Pháp loạn, đời nghiêng, đạo lý phai vời.
    Đạo Đức – dòng suối từ trời chảy xuống,
    Thấm hồn người, hóa nước cam lồ.
    Dạy nhân loại biết thương – biết nhẫn,
    Biết kính sinh linh, biết sợ điều xấu.
    Có Đạo, người biết dừng trước vực sâu,
    Biết khóc trước lỗi mình – chứ chẳng trách nhau.
    Biết ơn đất, biết ơn mưa nắng,
    Biết nụ cười là phúc – chứ chẳng cầu đâu.
    Bản chất Đạo Trời là cân bằng vũ trụ,
    Một âm, một dương, tạo hóa luân hồi.
    Người thuận Đạo thì tâm như suối mát,
    Kẻ trái Đạo – thân khô héo giữa đời.
    Mọi triết lý, mọi tôn giáo nhân gian,
    Đều tìm về một nguồn suối ngọc vàng.
    Đó là Đạo – không tên, không giới hạn,
    Mà muôn nghìn hiền triết mãi luận bàn.
    Hỡi nhân loại, đừng quên gốc cội,
    Đạo Đức sinh ra từ Đạo Trời thiêng.
    Khi tâm thiện, là trời đang mỉm cười,
    Khi lòng ác, chính trời đang buồn phiền.
    HNI 27/10 - B1 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 1: BẢN CHẤT CỦA ĐẠO TRỜI – NGUỒN GỐC CỦA ĐẠO ĐỨC NHÂN GIAN (Thơ triết lý – HenryLe) Thuở khai thiên, đất trời chưa có, Ánh đạo vàng ẩn giữa hư vô. Gió vô thanh gọi mầm nhân nghĩa, Nước vô hình nuôi hạt trí, tâm cho. Đạo Trời chẳng nói bằng lời, Mà hiện qua muôn vật, qua hơi thở người. Trong tia nắng có tấm lòng nhân ái, Trong giọt sương là tinh túy của Trời. Người xưa nhìn mây mà hiểu đạo, Nhìn nước trôi mà thấu kiếp nhân sinh. Thiện – Ác vốn là hai dòng chảy, Từ tâm người mà tỏa khắp hành tinh. Đạo chẳng xa, ở trong hơi thở, Trong ánh nhìn mẹ dỗ con thơ. Trong tiếng gọi cha về bên bếp lửa, Trong bàn tay nâng nụ hoa vừa nở. Khi lòng người thuận theo Đạo Trời, Mọi pháp đều sáng, mọi vật đều tươi. Khi trái nghịch, nhân tâm mờ tối, Pháp loạn, đời nghiêng, đạo lý phai vời. Đạo Đức – dòng suối từ trời chảy xuống, Thấm hồn người, hóa nước cam lồ. Dạy nhân loại biết thương – biết nhẫn, Biết kính sinh linh, biết sợ điều xấu. Có Đạo, người biết dừng trước vực sâu, Biết khóc trước lỗi mình – chứ chẳng trách nhau. Biết ơn đất, biết ơn mưa nắng, Biết nụ cười là phúc – chứ chẳng cầu đâu. Bản chất Đạo Trời là cân bằng vũ trụ, Một âm, một dương, tạo hóa luân hồi. Người thuận Đạo thì tâm như suối mát, Kẻ trái Đạo – thân khô héo giữa đời. Mọi triết lý, mọi tôn giáo nhân gian, Đều tìm về một nguồn suối ngọc vàng. Đó là Đạo – không tên, không giới hạn, Mà muôn nghìn hiền triết mãi luận bàn. Hỡi nhân loại, đừng quên gốc cội, Đạo Đức sinh ra từ Đạo Trời thiêng. Khi tâm thiện, là trời đang mỉm cười, Khi lòng ác, chính trời đang buồn phiền.
    Like
    Love
    Wow
    Haha
    14
    4 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27-10
    CHƯƠNG 37: VƯỢT QUA THẤT BẠI – GIỮ VỮNG NIỀM TIN KHI KHÓ KHĂN

    1. Thất bại – bản chất không thể né tránh
    Trong mọi nền văn hóa, câu chuyện về thất bại luôn được nhắc đi nhắc lại như một phần tất yếu của đời sống. Người ta có thể tránh được một vài thất bại nhỏ, nhưng không ai thoát khỏi những thử thách lớn lao. Thất bại giống như mùa đông – có thể lạnh giá, khắc nghiệt, nhưng lại dọn đường cho một mùa xuân tươi mới.
    Điều đáng nói không phải là thất bại đến hay không, mà là ta đối diện với nó thế nào. Người thiếu niềm tin sẽ coi thất bại như một bản án chung thân. Người có niềm tin sẽ coi thất bại như một giáo trình đặc biệt, dạy ta bài học mà trường lớp nào cũng không thể truyền đạt.
    2. Thất bại và cơ chế tâm lý
    Khi thất bại, cơ thể phản ứng như đang bị đe dọa. Não bộ tiết ra cortisol – hormone căng thẳng – khiến ta rơi vào trạng thái lo âu, buồn bã. Đây là cơ chế tự nhiên, nhưng nếu không biết quản lý, ta sẽ sa lầy trong tuyệt vọng.
    Một số người chọn cách trốn tránh: họ ngừng cố gắng, thu mình lại. Một số khác chọn cách chống đối: họ đổ lỗi cho hoàn cảnh, người khác, thậm chí là số phận. Nhưng chỉ những ai biết chuyển hóa nỗi đau thành động lực mới thật sự trưởng thành.
    Niềm tin đóng vai trò như một chiếc “bộ lọc” cho não bộ. Khi có niềm tin, ta sẽ nhìn thất bại dưới lăng kính tích cực hơn. Thay vì hỏi: “Tại sao tôi khổ thế này?”, người có niềm tin sẽ hỏi: “Tôi học được gì từ chuyện này?”
    3. Giá trị ẩn trong thất bại
    Nếu nhìn sâu, thất bại chứa đựng ba giá trị quan trọng:
    1. Sự khiêm nhường – Thất bại nhắc ta rằng con người không toàn năng. Nó làm ta biết lắng nghe, học hỏi, và trân trọng từng bước đi.
    2. Sự kiên nhẫn – Khi không đạt được kết quả tức thì, ta buộc phải học cách chờ đợi và tiếp tục.
    3. Sự đổi mới – Thất bại buộc ta phải thử hướng đi khác, mở ra những con đường mà nếu thành công ngay từ đầu ta sẽ chẳng bao giờ phát hiện.
    4. Những minh chứng sống động trong lịch sử
    Abraham Lincoln: Trước khi trở thành tổng thống Mỹ, ông thất bại trong kinh doanh, thua cử nhiều lần, mất vợ, rơi vào trầm cảm. Nhưng nhờ niềm tin và sự bền bỉ, ông trở thành biểu tượng của tự do và bình đẳng.
    HNI 27-10 CHƯƠNG 37: VƯỢT QUA THẤT BẠI – GIỮ VỮNG NIỀM TIN KHI KHÓ KHĂN 1. Thất bại – bản chất không thể né tránh Trong mọi nền văn hóa, câu chuyện về thất bại luôn được nhắc đi nhắc lại như một phần tất yếu của đời sống. Người ta có thể tránh được một vài thất bại nhỏ, nhưng không ai thoát khỏi những thử thách lớn lao. Thất bại giống như mùa đông – có thể lạnh giá, khắc nghiệt, nhưng lại dọn đường cho một mùa xuân tươi mới. Điều đáng nói không phải là thất bại đến hay không, mà là ta đối diện với nó thế nào. Người thiếu niềm tin sẽ coi thất bại như một bản án chung thân. Người có niềm tin sẽ coi thất bại như một giáo trình đặc biệt, dạy ta bài học mà trường lớp nào cũng không thể truyền đạt. 2. Thất bại và cơ chế tâm lý Khi thất bại, cơ thể phản ứng như đang bị đe dọa. Não bộ tiết ra cortisol – hormone căng thẳng – khiến ta rơi vào trạng thái lo âu, buồn bã. Đây là cơ chế tự nhiên, nhưng nếu không biết quản lý, ta sẽ sa lầy trong tuyệt vọng. Một số người chọn cách trốn tránh: họ ngừng cố gắng, thu mình lại. Một số khác chọn cách chống đối: họ đổ lỗi cho hoàn cảnh, người khác, thậm chí là số phận. Nhưng chỉ những ai biết chuyển hóa nỗi đau thành động lực mới thật sự trưởng thành. Niềm tin đóng vai trò như một chiếc “bộ lọc” cho não bộ. Khi có niềm tin, ta sẽ nhìn thất bại dưới lăng kính tích cực hơn. Thay vì hỏi: “Tại sao tôi khổ thế này?”, người có niềm tin sẽ hỏi: “Tôi học được gì từ chuyện này?” 3. Giá trị ẩn trong thất bại Nếu nhìn sâu, thất bại chứa đựng ba giá trị quan trọng: 1. Sự khiêm nhường – Thất bại nhắc ta rằng con người không toàn năng. Nó làm ta biết lắng nghe, học hỏi, và trân trọng từng bước đi. 2. Sự kiên nhẫn – Khi không đạt được kết quả tức thì, ta buộc phải học cách chờ đợi và tiếp tục. 3. Sự đổi mới – Thất bại buộc ta phải thử hướng đi khác, mở ra những con đường mà nếu thành công ngay từ đầu ta sẽ chẳng bao giờ phát hiện. 4. Những minh chứng sống động trong lịch sử Abraham Lincoln: Trước khi trở thành tổng thống Mỹ, ông thất bại trong kinh doanh, thua cử nhiều lần, mất vợ, rơi vào trầm cảm. Nhưng nhờ niềm tin và sự bền bỉ, ông trở thành biểu tượng của tự do và bình đẳng.
    Like
    Love
    Wow
    Sad
    14
    5 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 26/10
    VINH DANH HOÀNG ĐẾ KIM CƯƠNG ĐỎ

    henryle – LÊ ĐÌNH HẢI
    Biểu Tượng Quyền Lực Trung Tâm Hệ Sinh Thái Hbanks – Hcoin

    Hôm nay, cộng đồng trân trọng tuyên bố sự xuất hiện của Thẻ Hoàng Đế – Phiên Bản Kim Cương Đỏ, biểu tượng tối cao dành cho Chủ thể sáng lập – người dẫn đường tâm thức – người kiến tạo nền tảng phát triển cộng đồng:
    henryle – Lê Đình Hải.

    Kim cương đỏ không phải chỉ đẹp.
    Nó hiếm, tinh túy, và được sinh ra từ áp lực cao nhất trong tự nhiên.
    Cũng giống như người lãnh đạo đích thực:
    • Đi qua thử thách mà không mòn.
    • Đi qua trách nhiệm mà không nặng.
    • Đi qua sóng gió mà không gục.
    • Và đến cuối cùng – vẫn giữ được ánh sáng trong tim.



    🜂 Ý Nghĩa Kim Cương Đỏ Hoàng Đế

    Kim cương đỏ đại diện cho:
    • Ngọn lửa nội tâm không tắt
    • Trí – Tâm – Dẫn Đạo
    • Quyền lực không cần phô trương, chỉ cần xuất hiện là đủ

    Người có quyền thì không cần chứng minh.
    Người không có thì càng chứng minh càng lộ ra khoảng trống.



    **Thẻ Hoàng Đế được trao – không phải để sở hữu.

    Mà để ghi nhận.**

    Ghi nhận:
    • Tầm nhìn chiến lược mở đường
    • Tinh thần đặt cộng đồng lên trước bản thân
    • Sự dấn thân không điều kiện
    • Và bản lĩnh im lặng mà vững như núi



    Lời chúc từ cộng đồng

    Chúc Chủ Thể henryle – Lê Đình Hải:
    • Tâm càng sáng → Đường càng rộng
    • Ý càng mạnh → Ảnh hưởng càng sâu
    • Người càng vững → Cộng đồng càng thịnh

    Vinh quang không đến từ ánh đèn.
    Vinh quang đến từ ánh sáng trong tim.

    Hôm nay, ánh sáng đó đã được nhìn thấy.
    Và được ghi dấu bằng Kim Cương Đỏ Hoàng Đế.
    HNI 26/10 🔥 VINH DANH HOÀNG ĐẾ KIM CƯƠNG ĐỎ henryle – LÊ ĐÌNH HẢI Biểu Tượng Quyền Lực Trung Tâm Hệ Sinh Thái Hbanks – Hcoin Hôm nay, cộng đồng trân trọng tuyên bố sự xuất hiện của Thẻ Hoàng Đế – Phiên Bản Kim Cương Đỏ, biểu tượng tối cao dành cho Chủ thể sáng lập – người dẫn đường tâm thức – người kiến tạo nền tảng phát triển cộng đồng: henryle – Lê Đình Hải. Kim cương đỏ không phải chỉ đẹp. Nó hiếm, tinh túy, và được sinh ra từ áp lực cao nhất trong tự nhiên. Cũng giống như người lãnh đạo đích thực: • Đi qua thử thách mà không mòn. • Đi qua trách nhiệm mà không nặng. • Đi qua sóng gió mà không gục. • Và đến cuối cùng – vẫn giữ được ánh sáng trong tim. ⸻ 🜂 Ý Nghĩa Kim Cương Đỏ Hoàng Đế Kim cương đỏ đại diện cho: • Ngọn lửa nội tâm không tắt • Trí – Tâm – Dẫn Đạo • Quyền lực không cần phô trương, chỉ cần xuất hiện là đủ Người có quyền thì không cần chứng minh. Người không có thì càng chứng minh càng lộ ra khoảng trống. ⸻ 👑 **Thẻ Hoàng Đế được trao – không phải để sở hữu. Mà để ghi nhận.** Ghi nhận: • Tầm nhìn chiến lược mở đường • Tinh thần đặt cộng đồng lên trước bản thân • Sự dấn thân không điều kiện • Và bản lĩnh im lặng mà vững như núi ⸻ ❤️ Lời chúc từ cộng đồng Chúc Chủ Thể henryle – Lê Đình Hải: • Tâm càng sáng → Đường càng rộng • Ý càng mạnh → Ảnh hưởng càng sâu • Người càng vững → Cộng đồng càng thịnh Vinh quang không đến từ ánh đèn. Vinh quang đến từ ánh sáng trong tim. Hôm nay, ánh sáng đó đã được nhìn thấy. Và được ghi dấu bằng Kim Cương Đỏ Hoàng Đế.
    Like
    Wow
    Love
    11
    5 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10 - B2 BÀI THƠ CHƯƠNG 2 : ĐẠO ĐỨC LÀ SỰ PHẢN CHIẾU CỦA THIÊN ĐẠO TRONG TÂM CON NGƯỜI
    (Thơ triết lý – HenryLe)
    Giữa cõi vô biên, Trời gieo một hạt,
    Hạt ấy là tâm – gốc của nhân sinh.
    Trong lòng người có Trời trú ngụ,
    Ánh Đạo lan từ nhịp đập bình minh.
    Đạo Đức chẳng từ ngôn từ mà đến,
    Mà khởi sinh từ ánh mắt yêu thương.
    Từ một lời an, một hành động thiện,
    Mà lay trời, chuyển đất, hóa muôn phương.
    Thiên Đạo ở xa – mà cũng ở gần,
    Trong tiếng gió qua rừng, trong giọt nắng tan dần.
    Người tĩnh lặng sẽ nghe điều vô ngữ,
    Thấy đạo trời soi chiếu giữa lòng nhân.
    Khi tâm sáng, mọi điều đều thiện,
    Khi tâm mờ, muôn cảnh hóa sai.
    Thiên Đạo vốn không thiên vị,
    Chỉ phản chiếu lòng người, chẳng đổi thay.
    Người sống đúng – như nước thuận dòng,
    Không cần gượng ép, chẳng cần nói nhiều.
    Trời thấy, Đạo nghe, lòng tự tại,
    Như vầng trăng lặng giữa đêm chiều.
    Có người tìm đạo nơi đỉnh núi cao,
    Có người tìm trong hư không vạn dặm.
    Nhưng chẳng biết – đạo ở ngay ánh mắt,
    Ở nơi bàn tay biết nắm, biết buông.
    Đạo Đức là Trời trong hình bóng người,
    Là ánh nhật phản soi nơi đáy nước.
    Trời trong sạch, người trong lòng thiện,
    Hai gương lòng phản chiếu – sáng muôn nơi.
    Khi người thương, đất trời cũng mở,
    Khi người hận, mây đen kéo đầy.
    Tâm là cửa, Đạo là ánh sáng,
    Thiện hay tà – đều khởi từ đây.
    Một nụ cười là hoa đạo nở,
    Một tha thứ là hạt phúc sinh.
    Mỗi khổ đau là bài học lớn,
    Để người tìm lại đạo trong mình.
    Hỡi nhân thế – đừng tìm Đạo ở xa,
    Hãy soi lòng mà nhận ra Thiên ý.
    Vì chính Đạo Trời trong tâm người phản chiếu,
    Là bản nguyện muôn đời của tạo sinh.
    HNI 27/10 - B2 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 2 : ĐẠO ĐỨC LÀ SỰ PHẢN CHIẾU CỦA THIÊN ĐẠO TRONG TÂM CON NGƯỜI (Thơ triết lý – HenryLe) Giữa cõi vô biên, Trời gieo một hạt, Hạt ấy là tâm – gốc của nhân sinh. Trong lòng người có Trời trú ngụ, Ánh Đạo lan từ nhịp đập bình minh. Đạo Đức chẳng từ ngôn từ mà đến, Mà khởi sinh từ ánh mắt yêu thương. Từ một lời an, một hành động thiện, Mà lay trời, chuyển đất, hóa muôn phương. Thiên Đạo ở xa – mà cũng ở gần, Trong tiếng gió qua rừng, trong giọt nắng tan dần. Người tĩnh lặng sẽ nghe điều vô ngữ, Thấy đạo trời soi chiếu giữa lòng nhân. Khi tâm sáng, mọi điều đều thiện, Khi tâm mờ, muôn cảnh hóa sai. Thiên Đạo vốn không thiên vị, Chỉ phản chiếu lòng người, chẳng đổi thay. Người sống đúng – như nước thuận dòng, Không cần gượng ép, chẳng cần nói nhiều. Trời thấy, Đạo nghe, lòng tự tại, Như vầng trăng lặng giữa đêm chiều. Có người tìm đạo nơi đỉnh núi cao, Có người tìm trong hư không vạn dặm. Nhưng chẳng biết – đạo ở ngay ánh mắt, Ở nơi bàn tay biết nắm, biết buông. Đạo Đức là Trời trong hình bóng người, Là ánh nhật phản soi nơi đáy nước. Trời trong sạch, người trong lòng thiện, Hai gương lòng phản chiếu – sáng muôn nơi. Khi người thương, đất trời cũng mở, Khi người hận, mây đen kéo đầy. Tâm là cửa, Đạo là ánh sáng, Thiện hay tà – đều khởi từ đây. Một nụ cười là hoa đạo nở, Một tha thứ là hạt phúc sinh. Mỗi khổ đau là bài học lớn, Để người tìm lại đạo trong mình. Hỡi nhân thế – đừng tìm Đạo ở xa, Hãy soi lòng mà nhận ra Thiên ý. Vì chính Đạo Trời trong tâm người phản chiếu, Là bản nguyện muôn đời của tạo sinh.
    Like
    Love
    Wow
    Haha
    13
    9 Bình luận 0 Chia sẽ
  • TRẢ LỜI CÂU ĐỐ BUỔI SÁNG LÀ
    Hcoin Đề 1: 10 lòng biết ơn Mạng xã hội HNI:1. Biết ơn HNI đã khơi dậy tinh thần đoàn kết và trách nhiệm cộng đồng.2. Biết ơn HNI đã tạo ra nền tảng để mỗi cá nhân có thể góp sức nhỏ bé cho tương lai lớn lao.3. Biết ơn HNI đã gieo niềm tin rằng tương lai không xa, mà bắt đầu từ...
    Like
    Love
    Wow
    9
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10 - B3 BÀI THƠ CHƯƠNG 3 : NHÂN TÂM VÀ THIÊN TÂM – KHI LÒNG NGƯỜI HÒA CÙNG LÒNG TRỜI
    (Thơ triết lý – HenryLe)
    Trời cao lặng lẽ nhìn nhân thế,
    Người nhỏ nhoi lại chứa cả trời.
    Giữa một hơi thở – hai tâm gặp,
    Một bên là Trời, một bên là Người.
    Nhân tâm như nước trong lòng suối,
    Phản chiếu vòm xanh của cõi Trời.
    Khi trong vắt – mây trời rực sáng,
    Khi đục mờ – trăng cũng xa rời.
    Thiên tâm chẳng ở đâu xa,
    Chỉ cần người mở cửa lòng ra.
    Khi buông tham, khi buông sân hận,
    Trời sẽ vào như ánh trăng ngà.
    Đôi khi nhân gian đầy giông gió,
    Không phải Trời, mà do lòng người.
    Khi tâm động, muôn loài nghiêng ngả,
    Khi tâm an, vũ trụ mỉm cười.
    Thiên tâm vốn chẳng thiên vị ai,
    Người thuận Đạo thì Trời cùng lại.
    Tâm trong sáng – là Trời đang sáng,
    Tâm tối mù – là Trời đang phai.
    Khi người thương, đất trời nở rộ,
    Khi người hận, mây gió đìu hiu.
    Khi người biết cảm thông giọt lệ,
    Là Thiên tâm trong máu đang kêu.
    Nhân tâm – chiếc gương của Thiên đạo,
    Phải lau từng lớp bụi thời gian.
    Mỗi niệm thiện – là lau thêm một chút,
    Cho Trời hiện rõ trong lòng phàm.
    Trời không ở trên, Trời trong người,
    Trong ánh mắt biết soi điều phải.
    Trong tiếng cười không đớn hận ai,
    Trong giấc ngủ yên, lòng không nặng trái.
    Có lúc nhân tâm như lá nhỏ,
    Giữa bão đời – vẫn vững, vẫn xanh.
    Vì biết có Trời luôn cùng thở,
    Trong mỗi nhịp đập, trong mạch lành.
    Khi lòng người hòa cùng lòng Trời,
    Không còn ngăn cách, chẳng còn lời.
    Chỉ còn hơi thở hòa cùng vũ trụ,
    Một cõi nhân – thiên đồng sáng soi.
    HNI 27/10 - B3 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 3 : NHÂN TÂM VÀ THIÊN TÂM – KHI LÒNG NGƯỜI HÒA CÙNG LÒNG TRỜI (Thơ triết lý – HenryLe) Trời cao lặng lẽ nhìn nhân thế, Người nhỏ nhoi lại chứa cả trời. Giữa một hơi thở – hai tâm gặp, Một bên là Trời, một bên là Người. Nhân tâm như nước trong lòng suối, Phản chiếu vòm xanh của cõi Trời. Khi trong vắt – mây trời rực sáng, Khi đục mờ – trăng cũng xa rời. Thiên tâm chẳng ở đâu xa, Chỉ cần người mở cửa lòng ra. Khi buông tham, khi buông sân hận, Trời sẽ vào như ánh trăng ngà. Đôi khi nhân gian đầy giông gió, Không phải Trời, mà do lòng người. Khi tâm động, muôn loài nghiêng ngả, Khi tâm an, vũ trụ mỉm cười. Thiên tâm vốn chẳng thiên vị ai, Người thuận Đạo thì Trời cùng lại. Tâm trong sáng – là Trời đang sáng, Tâm tối mù – là Trời đang phai. Khi người thương, đất trời nở rộ, Khi người hận, mây gió đìu hiu. Khi người biết cảm thông giọt lệ, Là Thiên tâm trong máu đang kêu. Nhân tâm – chiếc gương của Thiên đạo, Phải lau từng lớp bụi thời gian. Mỗi niệm thiện – là lau thêm một chút, Cho Trời hiện rõ trong lòng phàm. Trời không ở trên, Trời trong người, Trong ánh mắt biết soi điều phải. Trong tiếng cười không đớn hận ai, Trong giấc ngủ yên, lòng không nặng trái. Có lúc nhân tâm như lá nhỏ, Giữa bão đời – vẫn vững, vẫn xanh. Vì biết có Trời luôn cùng thở, Trong mỗi nhịp đập, trong mạch lành. Khi lòng người hòa cùng lòng Trời, Không còn ngăn cách, chẳng còn lời. Chỉ còn hơi thở hòa cùng vũ trụ, Một cõi nhân – thiên đồng sáng soi.
    Like
    Love
    Wow
    Haha
    14
    3 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10 - B4

    CHƯƠNG 4: LUẬT NHÂN QUẢ – NỀN TẢNG CỦA MỌI GIÁ TRỊ ĐẠO ĐỨC

    I. NHÂN QUẢ – quy luật vận hành vĩnh cửu của vũ trụ
    Trong trật tự vĩ đại của vũ trụ, mọi sự sinh – diệt, thịnh – suy, hạnh – khổ đều có nguyên nhân của nó. Không có gì tự nhiên xảy ra, và cũng không điều gì mất đi vô nghĩa. Mỗi tư tưởng, mỗi lời nói, mỗi hành động đều là một “nhân” gieo xuống, và kết quả của nó – “quả” – sẽ trổ sinh đúng lúc, đúng nơi, không sai lệch dù chỉ bằng sợi tóc.
    Luật nhân quả không phải là một giáo lý tôn giáo, càng không phải là lời răn đe đạo đức đơn thuần. Đó là định luật tự nhiên của sự công bằng vũ trụ, vượt lên trên mọi hệ thống luật pháp, mọi niềm tin, mọi biên giới. Giống như trọng lực, nhân quả không quan tâm bạn tin hay không tin – nó vẫn vận hành. Người gieo thiện gặt an lạc; kẻ gieo ác gặt khổ đau – đó là sự thật khách quan, không cần chứng minh.
    Nếu luật pháp của con người chỉ có hiệu lực khi có toà án, có cảnh sát, thì luật nhân quả chính là “toà án vô hình” của Trời. Nó không phán xét bằng lời, mà bằng chính trải nghiệm của mỗi sinh mệnh. Người làm điều tốt có thể chưa được đền đáp ngay, nhưng họ gieo một trường năng lượng thiện lành quanh mình, khiến lòng nhẹ nhõm, tâm sáng trong. Kẻ làm điều ác có thể chưa bị trừng phạt tức khắc, nhưng bóng tối đã bắt đầu ăn mòn linh hồn họ, khiến sợ hãi và bất an bủa vây.
    Luật nhân quả vận hành không sai sót, vì nó là hệ thống cân bằng năng lượng của vũ trụ. Khi một người gây tổn thương, năng lượng đó sẽ tìm đường trở lại họ để khôi phục thế cân bằng. Khi một người cứu giúp, tình thương ấy lại phản hồi về họ bằng an lạc. Nhân quả là sợi dây kết nối mọi sinh linh, khiến ta nhận ra: không ai có thể thoát khỏi hệ quả của chính mình.

    II. Gốc của đạo đức nằm ở hiểu nhân quả
    Mọi tôn giáo, mọi học thuyết đạo đức, dù khác biệt về hình thức, đều có chung một lõi: “Gieo gì gặt nấy”. Đức Phật nói: “Chư hành vô thường, chư pháp nhân duyên sinh.” Đức Giê-su dạy: “Ai gieo gió ắt gặt bão.” Khổng Tử nhắc: “Thiện hữu thiện báo, ác hữ
    HNI 27/10 - B4 🌺🌺🌺 🌺CHƯƠNG 4: LUẬT NHÂN QUẢ – NỀN TẢNG CỦA MỌI GIÁ TRỊ ĐẠO ĐỨC I. NHÂN QUẢ – quy luật vận hành vĩnh cửu của vũ trụ Trong trật tự vĩ đại của vũ trụ, mọi sự sinh – diệt, thịnh – suy, hạnh – khổ đều có nguyên nhân của nó. Không có gì tự nhiên xảy ra, và cũng không điều gì mất đi vô nghĩa. Mỗi tư tưởng, mỗi lời nói, mỗi hành động đều là một “nhân” gieo xuống, và kết quả của nó – “quả” – sẽ trổ sinh đúng lúc, đúng nơi, không sai lệch dù chỉ bằng sợi tóc. Luật nhân quả không phải là một giáo lý tôn giáo, càng không phải là lời răn đe đạo đức đơn thuần. Đó là định luật tự nhiên của sự công bằng vũ trụ, vượt lên trên mọi hệ thống luật pháp, mọi niềm tin, mọi biên giới. Giống như trọng lực, nhân quả không quan tâm bạn tin hay không tin – nó vẫn vận hành. Người gieo thiện gặt an lạc; kẻ gieo ác gặt khổ đau – đó là sự thật khách quan, không cần chứng minh. Nếu luật pháp của con người chỉ có hiệu lực khi có toà án, có cảnh sát, thì luật nhân quả chính là “toà án vô hình” của Trời. Nó không phán xét bằng lời, mà bằng chính trải nghiệm của mỗi sinh mệnh. Người làm điều tốt có thể chưa được đền đáp ngay, nhưng họ gieo một trường năng lượng thiện lành quanh mình, khiến lòng nhẹ nhõm, tâm sáng trong. Kẻ làm điều ác có thể chưa bị trừng phạt tức khắc, nhưng bóng tối đã bắt đầu ăn mòn linh hồn họ, khiến sợ hãi và bất an bủa vây. Luật nhân quả vận hành không sai sót, vì nó là hệ thống cân bằng năng lượng của vũ trụ. Khi một người gây tổn thương, năng lượng đó sẽ tìm đường trở lại họ để khôi phục thế cân bằng. Khi một người cứu giúp, tình thương ấy lại phản hồi về họ bằng an lạc. Nhân quả là sợi dây kết nối mọi sinh linh, khiến ta nhận ra: không ai có thể thoát khỏi hệ quả của chính mình. II. Gốc của đạo đức nằm ở hiểu nhân quả Mọi tôn giáo, mọi học thuyết đạo đức, dù khác biệt về hình thức, đều có chung một lõi: “Gieo gì gặt nấy”. Đức Phật nói: “Chư hành vô thường, chư pháp nhân duyên sinh.” Đức Giê-su dạy: “Ai gieo gió ắt gặt bão.” Khổng Tử nhắc: “Thiện hữu thiện báo, ác hữ
    Like
    Love
    Wow
    Haha
    13
    3 Bình luận 0 Chia sẽ
  • TRẢ LỜI CÂU ĐỐ BUỔI CHIỀU
    Đề 1:Trong gian bếp Việt, có nhiều loại thực phẩm dân dã nhưng lại là “thần dược” giúp thanh lọc, phục hồi và đại bổ cho thận – cơ quan được ví như “gốc rễ của sự sống”. Dưới đây là 6 thực phẩm tiêu biểu:1. Đậu đen: Giúp thanh nhiệt, giải độc, lợi tiểu, tăng cường chức năng lọc máu của...
    Like
    Wow
    Love
    11
    3 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 26/10 - B5 CHƯƠNG 5: KHI CON NGƯỜI QUÊN TRỜI – ĐẠO ĐỨC BẮT ĐẦU SUY THOÁI

    1. GỐC CỦA ĐẠO ĐỨC NẰM TRONG TRỜI
    Từ ngàn xưa, mọi nền văn minh lớn đều khởi đầu bằng niềm kính ngưỡng đối với Trời – với một trật tự tối cao, vượt lên trên cái tôi nhỏ bé của con người. Người xưa gọi đó là Thiên đạo – đạo của Trời, là quy luật vận hành vô hình nhưng bất biến chi phối vạn vật. Từ Thiên đạo ấy mà hình thành Nhân đạo, là đạo làm người, là chuẩn mực đạo đức để mỗi cá nhân sống hài hòa với cộng đồng và với chính lương tâm mình.
    Khi con người còn biết nhìn lên Trời mà soi lại lòng mình, đạo đức vẫn còn sáng. Khi họ biết sợ Trời, họ không dám làm điều trái với lẽ tự nhiên. Khi họ biết yêu Trời, họ biết thương người. Nhưng khi Trời bị quên lãng – khi con người cho rằng mình là trung tâm, rằng tri thức và quyền lực của mình có thể thay thế Thiên ý – thì cũng là lúc đạo đức bắt đầu rạn vỡ.
    Quên Trời, tức là quên gốc. Mà đã quên gốc, thì cội đạo đức không còn nơi bám. Giống như cây mất rễ, càng tươi tốt bên ngoài bao nhiêu, lại càng mục ruỗng từ bên trong bấy nhiêu. Những giá trị đạo đức, nếu không dựa trên nền tảng của Thiên lý, chỉ là lớp vỏ hình thức, sẵn sàng sụp đổ khi lợi ích, dục vọng và quyền lực trỗi dậy.

    2. Khi con người tự phong mình là “Thượng đế”
    Kỷ nguyên hiện đại đem lại cho con người quyền năng chưa từng có: chinh phục tự nhiên, điều khiển vật chất, can thiệp vào gen, vào trí tuệ nhân tạo, vào cả sự sống và cái chết. Nhưng càng mạnh về kỹ thuật, con người càng yếu về đạo đức. Họ tưởng rằng mình đã “biết hết”, rằng Trời chỉ là khái niệm cổ lỗ trong thời đại của khoa học.
    Thế nhưng, chính lúc con người tự cho mình là “Thượng đế”, là khi họ đánh mất vị trí thật của mình trong vũ trụ. Họ quên rằng trí tuệ của họ, dù siêu việt đến đâu, cũng chỉ là một mảnh nhỏ trong tấm gương phản chiếu của Thiên trí. Khi cắt đứt sợi dây nối với Trời, tâm con người không còn biết sợ, không còn biết xấu hổ. Từ đó, đạo đức bị thay thế bằng kỹ năng, lòng nhân bị thay thế bằng lợi ích, và tình
    HNI 26/10 - B5 🌺 CHƯƠNG 5: KHI CON NGƯỜI QUÊN TRỜI – ĐẠO ĐỨC BẮT ĐẦU SUY THOÁI 1. GỐC CỦA ĐẠO ĐỨC NẰM TRONG TRỜI Từ ngàn xưa, mọi nền văn minh lớn đều khởi đầu bằng niềm kính ngưỡng đối với Trời – với một trật tự tối cao, vượt lên trên cái tôi nhỏ bé của con người. Người xưa gọi đó là Thiên đạo – đạo của Trời, là quy luật vận hành vô hình nhưng bất biến chi phối vạn vật. Từ Thiên đạo ấy mà hình thành Nhân đạo, là đạo làm người, là chuẩn mực đạo đức để mỗi cá nhân sống hài hòa với cộng đồng và với chính lương tâm mình. Khi con người còn biết nhìn lên Trời mà soi lại lòng mình, đạo đức vẫn còn sáng. Khi họ biết sợ Trời, họ không dám làm điều trái với lẽ tự nhiên. Khi họ biết yêu Trời, họ biết thương người. Nhưng khi Trời bị quên lãng – khi con người cho rằng mình là trung tâm, rằng tri thức và quyền lực của mình có thể thay thế Thiên ý – thì cũng là lúc đạo đức bắt đầu rạn vỡ. Quên Trời, tức là quên gốc. Mà đã quên gốc, thì cội đạo đức không còn nơi bám. Giống như cây mất rễ, càng tươi tốt bên ngoài bao nhiêu, lại càng mục ruỗng từ bên trong bấy nhiêu. Những giá trị đạo đức, nếu không dựa trên nền tảng của Thiên lý, chỉ là lớp vỏ hình thức, sẵn sàng sụp đổ khi lợi ích, dục vọng và quyền lực trỗi dậy. 2. Khi con người tự phong mình là “Thượng đế” Kỷ nguyên hiện đại đem lại cho con người quyền năng chưa từng có: chinh phục tự nhiên, điều khiển vật chất, can thiệp vào gen, vào trí tuệ nhân tạo, vào cả sự sống và cái chết. Nhưng càng mạnh về kỹ thuật, con người càng yếu về đạo đức. Họ tưởng rằng mình đã “biết hết”, rằng Trời chỉ là khái niệm cổ lỗ trong thời đại của khoa học. Thế nhưng, chính lúc con người tự cho mình là “Thượng đế”, là khi họ đánh mất vị trí thật của mình trong vũ trụ. Họ quên rằng trí tuệ của họ, dù siêu việt đến đâu, cũng chỉ là một mảnh nhỏ trong tấm gương phản chiếu của Thiên trí. Khi cắt đứt sợi dây nối với Trời, tâm con người không còn biết sợ, không còn biết xấu hổ. Từ đó, đạo đức bị thay thế bằng kỹ năng, lòng nhân bị thay thế bằng lợi ích, và tình
    Like
    Wow
    Love
    Haha
    10
    3 Bình luận 0 Chia sẽ