• Like
    Love
    7
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 28/10 - B2 BÀI THƠ CHƯƠNG 21 :
    MINH QUÂN LÀ AI – NGƯỜI ĐẠI DIỆN CHO THIÊN Ý
    (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Minh quân chẳng phải người quyền thế,
    Mà là người biết thuận ý Trời.
    Không lấy bạo lực làm nền trị,
    Mà dùng nhân nghĩa dẫn muôn nơi.
    Minh quân không cần gươm hay kiếm,
    Chỉ cần tấm lòng sáng như gương.
    Không cưỡng ép dân bằng sợ hãi,
    Mà khiến dân theo bởi yêu thương.
    Người hiểu rằng Trời chẳng ở xa,
    Trời trong dân – trong mỗi tiếng ca.
    Nghe được dân là nghe Trời nói,
    Thuận Thiên tâm, chính trị nở hoa.
    Minh quân là người dám soi mình,
    Giữa bóng tối vẫn giữ lòng trong sáng.
    Không giấu lỗi, vì biết mình cũng yếu,
    Nhưng sửa sai – để nước thêm an lành.
    Minh quân là người biết buông quyền,
    Khi thời đến – không cố giữ ngai vàng.
    Bởi hiểu rằng quyền như dòng nước,
    Chảy thuận dòng – sẽ dưỡng cả giang san.
    Người không sống bằng lời tung hô,
    Mà bằng khổ đau dân còn chịu đựng.
    Mỗi giọt lệ rơi, tim người cũng nhói,
    Mỗi tiếng cười dân – lòng người nở hoa.
    Minh quân biết rằng danh không bất tử,
    Chỉ nhân tâm là thứ mãi bền lâu.
    Không lưu tiếng bằng bia hay sử,
    Mà trong lòng người – hương đạo nhiệm mầu.
    Minh quân là người không tự xưng,
    Vì ai xưng minh – tâm kia đã đục.
    Chính dân sẽ gọi, nếu người xứng đáng,
    Như Trời chọn – giữa vạn anh hùng.
    Người trị nước bằng triết của khiêm,
    Biết mình nhỏ giữa càn khôn rộng lớn.
    Biết quyền lực chỉ là tạm mượn,
    Để phụng dân – chứ chẳng để riêng mình.
    Minh quân là gương – soi cho vạn thế,
    Không bằng lời, mà bằng đạo sống chân.
    Người đứng đó – nhẹ như gió thổi,
    Mà lòng dân – vững tựa núi ngàn năm.
    HNI 28/10 - B2 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 21 : MINH QUÂN LÀ AI – NGƯỜI ĐẠI DIỆN CHO THIÊN Ý (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Minh quân chẳng phải người quyền thế, Mà là người biết thuận ý Trời. Không lấy bạo lực làm nền trị, Mà dùng nhân nghĩa dẫn muôn nơi. Minh quân không cần gươm hay kiếm, Chỉ cần tấm lòng sáng như gương. Không cưỡng ép dân bằng sợ hãi, Mà khiến dân theo bởi yêu thương. Người hiểu rằng Trời chẳng ở xa, Trời trong dân – trong mỗi tiếng ca. Nghe được dân là nghe Trời nói, Thuận Thiên tâm, chính trị nở hoa. Minh quân là người dám soi mình, Giữa bóng tối vẫn giữ lòng trong sáng. Không giấu lỗi, vì biết mình cũng yếu, Nhưng sửa sai – để nước thêm an lành. Minh quân là người biết buông quyền, Khi thời đến – không cố giữ ngai vàng. Bởi hiểu rằng quyền như dòng nước, Chảy thuận dòng – sẽ dưỡng cả giang san. Người không sống bằng lời tung hô, Mà bằng khổ đau dân còn chịu đựng. Mỗi giọt lệ rơi, tim người cũng nhói, Mỗi tiếng cười dân – lòng người nở hoa. Minh quân biết rằng danh không bất tử, Chỉ nhân tâm là thứ mãi bền lâu. Không lưu tiếng bằng bia hay sử, Mà trong lòng người – hương đạo nhiệm mầu. Minh quân là người không tự xưng, Vì ai xưng minh – tâm kia đã đục. Chính dân sẽ gọi, nếu người xứng đáng, Như Trời chọn – giữa vạn anh hùng. Người trị nước bằng triết của khiêm, Biết mình nhỏ giữa càn khôn rộng lớn. Biết quyền lực chỉ là tạm mượn, Để phụng dân – chứ chẳng để riêng mình. Minh quân là gương – soi cho vạn thế, Không bằng lời, mà bằng đạo sống chân. Người đứng đó – nhẹ như gió thổi, Mà lòng dân – vững tựa núi ngàn năm.
    Like
    Love
    Sad
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    7
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    7
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    7
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 28/10: YÊU CHÍNH MÌNH, THẾ GIỚI SẼ YÊU BẠN
    Trong cuộc sống hiện đại đầy áp lực và so sánh, nhiều người dễ quên mất một điều quan trọng: yêu chính bản thân mình. “Yêu chính mình, thế giới sẽ yêu bạn” không chỉ là một câu nói hay, mà còn là một triết lý sống giúp con người tìm thấy hạnh phúc và bình an nội tại.
    Yêu bản thân không phải là ích kỷ hay tự mãn, mà là biết trân trọng giá trị riêng của mình. Khi ta yêu chính mình, ta biết chăm sóc sức khỏe, giữ gìn tinh thần và dám nói “không” với những điều làm tổn thương bản thân. Đó là khi ta hiểu rằng mình xứng đáng được yêu thương, được tôn trọng và được sống một cuộc đời ý nghĩa.
    Khi một người biết yêu bản thân, họ tỏa ra năng lượng tích cực. Năng lượng ấy khiến người khác cảm thấy dễ chịu, muốn ở gần và muốn gắn bó. Bởi vì thế giới luôn phản chiếu lại những gì ta mang trong tim – nếu ta yêu thương, ta sẽ nhận lại yêu thương; nếu ta trân trọng bản thân, người khác cũng sẽ trân trọng ta.
    Ngược lại, nếu ta luôn tự ti, ghét bỏ bản thân, ta sẽ khó lòng nhận được sự yêu quý từ người khác. Bởi không ai có thể yêu một người chưa học cách yêu chính mình.
    Vì vậy, hãy học cách yêu bản thân mỗi ngày – bằng cách tha thứ cho lỗi lầm, chăm sóc cơ thể, nuôi dưỡng tâm hồn và sống đúng với con người thật của mình. Khi đó, ta không cần cố gắng để được yêu, bởi tình yêu sẽ tự nhiên đến – từ thế giới, từ người khác, và từ chính trái tim ta.
    HNI 28/10: YÊU CHÍNH MÌNH, THẾ GIỚI SẼ YÊU BẠN Trong cuộc sống hiện đại đầy áp lực và so sánh, nhiều người dễ quên mất một điều quan trọng: yêu chính bản thân mình. “Yêu chính mình, thế giới sẽ yêu bạn” không chỉ là một câu nói hay, mà còn là một triết lý sống giúp con người tìm thấy hạnh phúc và bình an nội tại. Yêu bản thân không phải là ích kỷ hay tự mãn, mà là biết trân trọng giá trị riêng của mình. Khi ta yêu chính mình, ta biết chăm sóc sức khỏe, giữ gìn tinh thần và dám nói “không” với những điều làm tổn thương bản thân. Đó là khi ta hiểu rằng mình xứng đáng được yêu thương, được tôn trọng và được sống một cuộc đời ý nghĩa. Khi một người biết yêu bản thân, họ tỏa ra năng lượng tích cực. Năng lượng ấy khiến người khác cảm thấy dễ chịu, muốn ở gần và muốn gắn bó. Bởi vì thế giới luôn phản chiếu lại những gì ta mang trong tim – nếu ta yêu thương, ta sẽ nhận lại yêu thương; nếu ta trân trọng bản thân, người khác cũng sẽ trân trọng ta. Ngược lại, nếu ta luôn tự ti, ghét bỏ bản thân, ta sẽ khó lòng nhận được sự yêu quý từ người khác. Bởi không ai có thể yêu một người chưa học cách yêu chính mình. Vì vậy, hãy học cách yêu bản thân mỗi ngày – bằng cách tha thứ cho lỗi lầm, chăm sóc cơ thể, nuôi dưỡng tâm hồn và sống đúng với con người thật của mình. Khi đó, ta không cần cố gắng để được yêu, bởi tình yêu sẽ tự nhiên đến – từ thế giới, từ người khác, và từ chính trái tim ta.
    Like
    Love
    Wow
    Sad
    10
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Love
    Like
    9
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 28/10 - B1 CHƯƠNG 25 : ĐẠO ĐỨC CHÍNH TRỊ – PHẨM CHẤT CỐT LÕI CỦA MINH QUÂN
    (Trong bộ “MINH QUÂN – MINH CHỦ – MINH TRỊ” của Henry Lê – Lê Đình Hải)

    I. Đạo đức – linh hồn của chính trị
    Chính trị, tự thân, không phải là nghệ thuật tranh giành quyền lực. Nó là nghệ thuật vận hành nhân tâm và trật tự xã hội theo lẽ Đạo – nơi con người được sống trong công bằng, an ổn và hướng thiện. Và yếu tố duy nhất có thể khiến chính trị trở nên “minh”, trở nên “chính danh”, đó chính là đạo đức.
    Không có đạo đức, chính trị trở thành trò ảo thuật của ngôn từ và mưu mẹo.
    Có đạo đức, chính trị trở thành ánh sáng của trí tuệ và lòng nhân.
    Từ ngàn xưa, người phương Đông đã khẳng định: “Đức trị nhi nhân phục, hình trị nhi dân gian.” Nghĩa là, dùng đạo đức mà cảm hóa, dân tự thuận theo; còn dùng pháp luật mà cưỡng ép, dân chỉ miễn cưỡng mà tuân. Bởi lẽ, pháp luật chỉ điều chỉnh hành vi, nhưng đạo đức điều chỉnh tâm hồn. Một xã hội chỉ thực sự vững bền khi lòng người cùng hướng về thiện, chứ không phải khi mọi người bị ép buộc phải ngoan ngoãn.
    Vì thế, đạo đức chính trị là cốt lõi của minh quân – người hiểu rằng trị nước không phải là cai trị dân, mà là dẫn dắt dân đi về phía ánh sáng. Người lãnh đạo không thể chỉ có trí tuệ, tài năng hay tầm nhìn; bởi trí mà không đức sẽ biến thành mưu sâu kế hiểm, tài mà không đức sẽ sinh ra kiêu ngạo, tầm mà không đức sẽ thành tham vọng.
    Đức là gốc. Chính trị mất gốc thì quốc gia sụp đổ.

    II. Khi đạo đức là la bàn của quyền lực
    Quyền lực, về bản chất, là năng lượng trung tính – nó có thể tạo dựng, nhưng cũng có thể hủy diệt. Chính đạo đức là thứ định hướng cho quyền lực ấy.
    Một vị minh quân, khi nắm quyền trong tay, luôn tự nhủ: “Quyền lực này không phải của ta, mà là của dân, tạm giao cho ta gánh vác.”
    Khi người lãnh đạo còn biết sợ quyền lực, chính trị còn trong sáng.
    Khi người lãnh đạo chỉ biết sợ mất quyền lực, đạo đức đã rời khỏi ngai vàng.
    Trong mọi triều đại, khi người cầm quyền đặt lợi ích của bản thân lên trên công lý, xã hội lập tức mất phương
    HNI 28/10 - B1 🌺🌺🌺 CHƯƠNG 25 : ĐẠO ĐỨC CHÍNH TRỊ – PHẨM CHẤT CỐT LÕI CỦA MINH QUÂN (Trong bộ “MINH QUÂN – MINH CHỦ – MINH TRỊ” của Henry Lê – Lê Đình Hải) I. Đạo đức – linh hồn của chính trị Chính trị, tự thân, không phải là nghệ thuật tranh giành quyền lực. Nó là nghệ thuật vận hành nhân tâm và trật tự xã hội theo lẽ Đạo – nơi con người được sống trong công bằng, an ổn và hướng thiện. Và yếu tố duy nhất có thể khiến chính trị trở nên “minh”, trở nên “chính danh”, đó chính là đạo đức. Không có đạo đức, chính trị trở thành trò ảo thuật của ngôn từ và mưu mẹo. Có đạo đức, chính trị trở thành ánh sáng của trí tuệ và lòng nhân. Từ ngàn xưa, người phương Đông đã khẳng định: “Đức trị nhi nhân phục, hình trị nhi dân gian.” Nghĩa là, dùng đạo đức mà cảm hóa, dân tự thuận theo; còn dùng pháp luật mà cưỡng ép, dân chỉ miễn cưỡng mà tuân. Bởi lẽ, pháp luật chỉ điều chỉnh hành vi, nhưng đạo đức điều chỉnh tâm hồn. Một xã hội chỉ thực sự vững bền khi lòng người cùng hướng về thiện, chứ không phải khi mọi người bị ép buộc phải ngoan ngoãn. Vì thế, đạo đức chính trị là cốt lõi của minh quân – người hiểu rằng trị nước không phải là cai trị dân, mà là dẫn dắt dân đi về phía ánh sáng. Người lãnh đạo không thể chỉ có trí tuệ, tài năng hay tầm nhìn; bởi trí mà không đức sẽ biến thành mưu sâu kế hiểm, tài mà không đức sẽ sinh ra kiêu ngạo, tầm mà không đức sẽ thành tham vọng. Đức là gốc. Chính trị mất gốc thì quốc gia sụp đổ. II. Khi đạo đức là la bàn của quyền lực Quyền lực, về bản chất, là năng lượng trung tính – nó có thể tạo dựng, nhưng cũng có thể hủy diệt. Chính đạo đức là thứ định hướng cho quyền lực ấy. Một vị minh quân, khi nắm quyền trong tay, luôn tự nhủ: “Quyền lực này không phải của ta, mà là của dân, tạm giao cho ta gánh vác.” Khi người lãnh đạo còn biết sợ quyền lực, chính trị còn trong sáng. Khi người lãnh đạo chỉ biết sợ mất quyền lực, đạo đức đã rời khỏi ngai vàng. Trong mọi triều đại, khi người cầm quyền đặt lợi ích của bản thân lên trên công lý, xã hội lập tức mất phương
    Like
    Love
    Wow
    Sad
    12
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    8
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Love
    Like
    9
    1 Bình luận 0 Chia sẽ