Thư mục
Khám phá và tìm kiếm, tạo kết nối vớii nhưng doanh nhân
- Vui lòng đăng nhập để thích, chia sẻ và bình luận
- HNI 29/10 - B10 BÀI THƠ CHƯƠNG 20 :
BÀI HỌC TỪ CÁC TRIỀU ĐẠI HƯNG – VONG TRONG LỊCH SỬ VIỆT NAM VÀ THẾ GIỚI
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Lịch sử mở – trang dài như vận nước,
Mỗi triều hưng, mỗi triều vong – một lời.
Kẻ thuận Đạo, lòng dân hòa Trời đất,
Người nghịch tâm, cơ nghiệp hóa mù khơi.
Nhà Trần sáng vì dân cùng gánh nặng,
Lê Thánh Tông trị nước bằng nhân tâm.
Nguyễn Huệ dấy, ngọn cờ dân nghĩa rực,
Dân tin theo, sấm dậy khắp xa gần.
Nhà Hồ gấp – dù tài cao chí lớn,
Nhưng lòng dân chưa kịp đắp nền sâu.
Nhà Mạc sáng – rồi tan như khói sớm,
Vì mất lòng, trời cũng ngoảnh nhìn đâu.
Trên thế giới, La Mã từng lừng lẫy,
Cũng gục ngã khi dân mất niềm tin.
Đông phương có Tần – vạn người cúi lạy,
Rồi vỡ tan vì áp bức, kiêu linh.
Anh từng mạnh khi biết nghe dân nói,
Pháp từng hưng vì mở trí nhân quyền.
Nhật canh tân – vì dân làm gốc rễ,
Mỹ trường tồn – do dân được nói lên.
Không có triều đại nào vĩnh cửu,
Nếu xa dân, thì sớm cũng tàn phai.
Không có quốc gia nào suy đổ,
Nếu dân còn tin, còn hát giữa tương lai.
Lịch sử dạy – dân là dòng huyết mạch,
Chính quyền kia chỉ là chiếc con thuyền.
Thuyền không nước, chẳng đi về bến được,
Nước không thuyền, vẫn tự chảy bình yên.
Bài học lớn không ghi trong bia đá,
Mà trong lòng muôn thế hệ cháu con.
Triều đại hưng – vì dân làm rường cột,
Triều đại vong – vì phản lại nhân tâm.
Quyền không bền nếu chỉ xây trên sợ,
Ngai không lâu nếu dựng bởi lừa dối.
Chỉ có dân – mới là gốc của Trời,
Giữ quốc đạo trường tồn qua vạn lối.
Từ Việt Nam nhìn ra muôn thế giới,
Một đạo chung, muôn nẻo vẫn cùng về:
Dân làm chủ – Trời trao quyền chính trị,
Thuận lòng dân – muôn kiếp chẳng hề phai.HNI 29/10 - B10 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 20 : BÀI HỌC TỪ CÁC TRIỀU ĐẠI HƯNG – VONG TRONG LỊCH SỬ VIỆT NAM VÀ THẾ GIỚI (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Lịch sử mở – trang dài như vận nước, Mỗi triều hưng, mỗi triều vong – một lời. Kẻ thuận Đạo, lòng dân hòa Trời đất, Người nghịch tâm, cơ nghiệp hóa mù khơi. Nhà Trần sáng vì dân cùng gánh nặng, Lê Thánh Tông trị nước bằng nhân tâm. Nguyễn Huệ dấy, ngọn cờ dân nghĩa rực, Dân tin theo, sấm dậy khắp xa gần. Nhà Hồ gấp – dù tài cao chí lớn, Nhưng lòng dân chưa kịp đắp nền sâu. Nhà Mạc sáng – rồi tan như khói sớm, Vì mất lòng, trời cũng ngoảnh nhìn đâu. Trên thế giới, La Mã từng lừng lẫy, Cũng gục ngã khi dân mất niềm tin. Đông phương có Tần – vạn người cúi lạy, Rồi vỡ tan vì áp bức, kiêu linh. Anh từng mạnh khi biết nghe dân nói, Pháp từng hưng vì mở trí nhân quyền. Nhật canh tân – vì dân làm gốc rễ, Mỹ trường tồn – do dân được nói lên. Không có triều đại nào vĩnh cửu, Nếu xa dân, thì sớm cũng tàn phai. Không có quốc gia nào suy đổ, Nếu dân còn tin, còn hát giữa tương lai. Lịch sử dạy – dân là dòng huyết mạch, Chính quyền kia chỉ là chiếc con thuyền. Thuyền không nước, chẳng đi về bến được, Nước không thuyền, vẫn tự chảy bình yên. Bài học lớn không ghi trong bia đá, Mà trong lòng muôn thế hệ cháu con. Triều đại hưng – vì dân làm rường cột, Triều đại vong – vì phản lại nhân tâm. Quyền không bền nếu chỉ xây trên sợ, Ngai không lâu nếu dựng bởi lừa dối. Chỉ có dân – mới là gốc của Trời, Giữ quốc đạo trường tồn qua vạn lối. Từ Việt Nam nhìn ra muôn thế giới, Một đạo chung, muôn nẻo vẫn cùng về: Dân làm chủ – Trời trao quyền chính trị, Thuận lòng dân – muôn kiếp chẳng hề phai.0 Bình luận 0 Chia sẽ2
- HNI 29/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 19 :
CHÍNH TRỊ KHÉP KÍN VÀ HẬU QUẢ CÔ LẬP XÃ HỘI
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Khi quyền lực tự giam trong tháp ngà,
Dân ngoài cổng chỉ còn là tiếng vọng.
Lời than thở chẳng qua được vách lạnh,
Xã hội mờ như khói phủ không trung.
Chính trị khép kín – cửa lòng đóng chặt,
Không nghe dân, chỉ sợ mất ngai vàng.
Khi đối thoại biến thành mệnh lệnh,
Là lúc niềm tin mục ruỗng trong dân.
Một triều đại sợ dân như sợ gió,
Tức đã đánh mất gốc Đạo từ lâu.
Càng cô lập, càng xa nguồn sinh khí,
Càng gần hơn vực thẳm diệt vong sâu.
Không ai có thể sống giữa cô độc,
Huống chi là quốc gia giữa nhân gian.
Khi dân không nói – Trời cũng im lặng,
Khi dân xa lánh – nước mất linh hồn.
Chính trị chân chính là dòng chảy mở,
Nối muôn tâm, muôn ý – hợp thành sông.
Khép kín lại, dòng Đạo hóa tù hãm,
Quyền lực kia cũng hóa đá vô hồn.
Những bức tường không ngăn được sự thật,
Những hàng rào không chặn nổi lòng dân.
Càng cố che, càng phơi ra yếu đuối,
Càng bưng bít, càng để mất niềm tin.
Một tiếng dân – có thể làm nên sóng,
Một ánh nhìn – soi tỏ cả triều ngôi.
Khi chính trị quên mất dân là gốc,
Là tự xây mồ chôn lấy chính mình thôi.
Chỉ khi mở – chính trị thành minh triết,
Chỉ khi nghe – quyền lực hóa nhân tâm.
Cửa mở rộng, dân hòa cùng lãnh đạo,
Xã hội hưng thịnh, quốc thái dân an.
Dân không chỉ cần cơm và áo,
Họ cần được tôn trọng, được sẻ chia.
Chính trị mở – như Trời dang tay đón,
Đem cô lập tan biến giữa lòng người.HNI 29/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 19 : CHÍNH TRỊ KHÉP KÍN VÀ HẬU QUẢ CÔ LẬP XÃ HỘI (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Khi quyền lực tự giam trong tháp ngà, Dân ngoài cổng chỉ còn là tiếng vọng. Lời than thở chẳng qua được vách lạnh, Xã hội mờ như khói phủ không trung. Chính trị khép kín – cửa lòng đóng chặt, Không nghe dân, chỉ sợ mất ngai vàng. Khi đối thoại biến thành mệnh lệnh, Là lúc niềm tin mục ruỗng trong dân. Một triều đại sợ dân như sợ gió, Tức đã đánh mất gốc Đạo từ lâu. Càng cô lập, càng xa nguồn sinh khí, Càng gần hơn vực thẳm diệt vong sâu. Không ai có thể sống giữa cô độc, Huống chi là quốc gia giữa nhân gian. Khi dân không nói – Trời cũng im lặng, Khi dân xa lánh – nước mất linh hồn. Chính trị chân chính là dòng chảy mở, Nối muôn tâm, muôn ý – hợp thành sông. Khép kín lại, dòng Đạo hóa tù hãm, Quyền lực kia cũng hóa đá vô hồn. Những bức tường không ngăn được sự thật, Những hàng rào không chặn nổi lòng dân. Càng cố che, càng phơi ra yếu đuối, Càng bưng bít, càng để mất niềm tin. Một tiếng dân – có thể làm nên sóng, Một ánh nhìn – soi tỏ cả triều ngôi. Khi chính trị quên mất dân là gốc, Là tự xây mồ chôn lấy chính mình thôi. Chỉ khi mở – chính trị thành minh triết, Chỉ khi nghe – quyền lực hóa nhân tâm. Cửa mở rộng, dân hòa cùng lãnh đạo, Xã hội hưng thịnh, quốc thái dân an. Dân không chỉ cần cơm và áo, Họ cần được tôn trọng, được sẻ chia. Chính trị mở – như Trời dang tay đón, Đem cô lập tan biến giữa lòng người.1 Bình luận 0 Chia sẽ4
- HNI 29/10 - B11
PHẦN III: MINH QUÂN – MINH CHỦ – MINH TRỊ
CHƯƠNG 21: MINH QUÂN LÀ AI – NGƯỜI ĐẠI DIỆN CHO THIÊN Ý
I. Khởi đầu của một kỷ nguyên minh triết
Từ thuở hồng hoang, con người vẫn luôn khao khát một vị lãnh đạo sáng suốt — người vừa hiểu lòng dân, vừa thuận ý Trời. Mọi triều đại huy hoàng trong lịch sử đều mở đầu bằng sự xuất hiện của một “minh quân” – người có khả năng lắng nghe không chỉ tiếng nói của nhân dân, mà còn cả tiếng vọng vô hình của Thiên mệnh.
“Minh quân” không phải là kẻ ngồi trên ngai vàng, mà là người biết vì dân mà trị, lấy Đạo mà dẫn, lấy đức mà giữ thiên hạ.
Bởi nếu chỉ có quyền mà không có Đạo, thì quyền ấy chỉ là bóng đèn cháy rực trong chốc lát, rồi vụt tắt trong tăm tối.
Còn minh quân, chính là người soi sáng nhân tâm bằng chính ánh sáng trong tâm mình.
Thế giới hôm nay – dù không còn vua chúa – vẫn cần những minh quân mới, những người biết lãnh đạo bằng trí tuệ và lòng nhân, biết đặt mình trong dòng chảy Thiên Đạo để dẫn dắt nhân loại bước vào thời đại mới – thời đại của ý Trời, lòng Dân và trí Tuệ hợp nhất.
II. Thiên ý – nguồn gốc tối cao của quyền lực
Muốn hiểu minh quân là ai, trước hết phải hiểu Thiên ý là gì.
Từ xưa, các bậc hiền triết Đông – Tây đều nói: “Trời sinh ra người, nhưng cũng đặt trong lòng người hạt mầm của Đạo.”
Thiên ý không phải là ý chí của một đấng vô hình ở xa xôi, mà là trật tự tự nhiên của vũ trụ – nơi mà công lý, đạo đức và nhân tâm hòa làm một.
Trong “Đạo Đức Kinh”, Lão Tử viết:
“Người thuận Đạo thì Đạo ở cùng người. Kẻ nghịch Đạo thì Đạo rời bỏ hắn.”
Thiên ý chính là Đạo vận hành trong trật tự nhân sinh.
Một nhà lãnh đạo muốn trở thành minh quân thì không thể dựa vào sức mạnh hay mưu kế, mà phải thấu hiểu quy luật của Trời – Đất – Người.
Trời trao quyền cho ai, không phải qua nghi lễ hay ngai vàng, mà qua sự đồng thuận sâu thẳm trong lòng dân chúng.
Thiên ý thể hiện qua:
Dân ý: khi lòng dân hướng về một người, đó là dấu hiệu Trời đang thử trao sứ mệnh cho người ấy.
Thiên thời: khi thời đại cần một hưHNI 29/10 - B11 🌺🌺🌺 💎PHẦN III: MINH QUÂN – MINH CHỦ – MINH TRỊ 🌺CHƯƠNG 21: MINH QUÂN LÀ AI – NGƯỜI ĐẠI DIỆN CHO THIÊN Ý I. Khởi đầu của một kỷ nguyên minh triết Từ thuở hồng hoang, con người vẫn luôn khao khát một vị lãnh đạo sáng suốt — người vừa hiểu lòng dân, vừa thuận ý Trời. Mọi triều đại huy hoàng trong lịch sử đều mở đầu bằng sự xuất hiện của một “minh quân” – người có khả năng lắng nghe không chỉ tiếng nói của nhân dân, mà còn cả tiếng vọng vô hình của Thiên mệnh. “Minh quân” không phải là kẻ ngồi trên ngai vàng, mà là người biết vì dân mà trị, lấy Đạo mà dẫn, lấy đức mà giữ thiên hạ. Bởi nếu chỉ có quyền mà không có Đạo, thì quyền ấy chỉ là bóng đèn cháy rực trong chốc lát, rồi vụt tắt trong tăm tối. Còn minh quân, chính là người soi sáng nhân tâm bằng chính ánh sáng trong tâm mình. Thế giới hôm nay – dù không còn vua chúa – vẫn cần những minh quân mới, những người biết lãnh đạo bằng trí tuệ và lòng nhân, biết đặt mình trong dòng chảy Thiên Đạo để dẫn dắt nhân loại bước vào thời đại mới – thời đại của ý Trời, lòng Dân và trí Tuệ hợp nhất. II. Thiên ý – nguồn gốc tối cao của quyền lực Muốn hiểu minh quân là ai, trước hết phải hiểu Thiên ý là gì. Từ xưa, các bậc hiền triết Đông – Tây đều nói: “Trời sinh ra người, nhưng cũng đặt trong lòng người hạt mầm của Đạo.” Thiên ý không phải là ý chí của một đấng vô hình ở xa xôi, mà là trật tự tự nhiên của vũ trụ – nơi mà công lý, đạo đức và nhân tâm hòa làm một. Trong “Đạo Đức Kinh”, Lão Tử viết: “Người thuận Đạo thì Đạo ở cùng người. Kẻ nghịch Đạo thì Đạo rời bỏ hắn.” Thiên ý chính là Đạo vận hành trong trật tự nhân sinh. Một nhà lãnh đạo muốn trở thành minh quân thì không thể dựa vào sức mạnh hay mưu kế, mà phải thấu hiểu quy luật của Trời – Đất – Người. Trời trao quyền cho ai, không phải qua nghi lễ hay ngai vàng, mà qua sự đồng thuận sâu thẳm trong lòng dân chúng. Thiên ý thể hiện qua: Dân ý: khi lòng dân hướng về một người, đó là dấu hiệu Trời đang thử trao sứ mệnh cho người ấy. Thiên thời: khi thời đại cần một hư0 Bình luận 0 Chia sẽ3
- HNI 29/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 20 :
BÀI HỌC TỪ CÁC TRIỀU ĐẠI HƯNG – VONG TRONG LỊCH SỬ VIỆT NAM VÀ THẾ GIỚI
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Lịch sử mở – trang dài như vận nước,
Mỗi triều hưng, mỗi triều vong – một lời.
Kẻ thuận Đạo, lòng dân hòa Trời đất,
Người nghịch tâm, cơ nghiệp hóa mù khơi.
Nhà Trần sáng vì dân cùng gánh nặng,
Lê Thánh Tông trị nước bằng nhân tâm.
Nguyễn Huệ dấy, ngọn cờ dân nghĩa rực,
Dân tin theo, sấm dậy khắp xa gần.
Nhà Hồ gấp – dù tài cao chí lớn,
Nhưng lòng dân chưa kịp đắp nền sâu.
Nhà Mạc sáng – rồi tan như khói sớm,
Vì mất lòng, trời cũng ngoảnh nhìn đâu.
Trên thế giới, La Mã từng lừng lẫy,
Cũng gục ngã khi dân mất niềm tin.
Đông phương có Tần – vạn người cúi lạy,
Rồi vỡ tan vì áp bức, kiêu linh.
Anh từng mạnh khi biết nghe dân nói,
Pháp từng hưng vì mở trí nhân quyền.
Nhật canh tân – vì dân làm gốc rễ,
Mỹ trường tồn – do dân được nói lên.
Không có triều đại nào vĩnh cửu,
Nếu xa dân, thì sớm cũng tàn phai.
Không có quốc gia nào suy đổ,
Nếu dân còn tin, còn hát giữa tương lai.
Lịch sử dạy – dân là dòng huyết mạch,
Chính quyền kia chỉ là chiếc con thuyền.
Thuyền không nước, chẳng đi về bến được,
Nước không thuyền, vẫn tự chảy bình yên.
Bài học lớn không ghi trong bia đá,
Mà trong lòng muôn thế hệ cháu con.
Triều đại hưng – vì dân làm rường cột,
Triều đại vong – vì phản lại nhân tâm.
Quyền không bền nếu chỉ xây trên sợ,
Ngai không lâu nếu dựng bởi lừa dối.
Chỉ có dân – mới là gốc của Trời,
Giữ quốc đạo trường tồn qua vạn lối.
Từ Việt Nam nhìn ra muôn thế giới,
Một đạo chung, muôn nẻo vẫn cùng về:
Dân làm chủ – Trời trao quyền chính trị,
Thuận lòng dân – muôn kiếp chẳng hề phai.HNI 29/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 20 : BÀI HỌC TỪ CÁC TRIỀU ĐẠI HƯNG – VONG TRONG LỊCH SỬ VIỆT NAM VÀ THẾ GIỚI (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Lịch sử mở – trang dài như vận nước, Mỗi triều hưng, mỗi triều vong – một lời. Kẻ thuận Đạo, lòng dân hòa Trời đất, Người nghịch tâm, cơ nghiệp hóa mù khơi. Nhà Trần sáng vì dân cùng gánh nặng, Lê Thánh Tông trị nước bằng nhân tâm. Nguyễn Huệ dấy, ngọn cờ dân nghĩa rực, Dân tin theo, sấm dậy khắp xa gần. Nhà Hồ gấp – dù tài cao chí lớn, Nhưng lòng dân chưa kịp đắp nền sâu. Nhà Mạc sáng – rồi tan như khói sớm, Vì mất lòng, trời cũng ngoảnh nhìn đâu. Trên thế giới, La Mã từng lừng lẫy, Cũng gục ngã khi dân mất niềm tin. Đông phương có Tần – vạn người cúi lạy, Rồi vỡ tan vì áp bức, kiêu linh. Anh từng mạnh khi biết nghe dân nói, Pháp từng hưng vì mở trí nhân quyền. Nhật canh tân – vì dân làm gốc rễ, Mỹ trường tồn – do dân được nói lên. Không có triều đại nào vĩnh cửu, Nếu xa dân, thì sớm cũng tàn phai. Không có quốc gia nào suy đổ, Nếu dân còn tin, còn hát giữa tương lai. Lịch sử dạy – dân là dòng huyết mạch, Chính quyền kia chỉ là chiếc con thuyền. Thuyền không nước, chẳng đi về bến được, Nước không thuyền, vẫn tự chảy bình yên. Bài học lớn không ghi trong bia đá, Mà trong lòng muôn thế hệ cháu con. Triều đại hưng – vì dân làm rường cột, Triều đại vong – vì phản lại nhân tâm. Quyền không bền nếu chỉ xây trên sợ, Ngai không lâu nếu dựng bởi lừa dối. Chỉ có dân – mới là gốc của Trời, Giữ quốc đạo trường tồn qua vạn lối. Từ Việt Nam nhìn ra muôn thế giới, Một đạo chung, muôn nẻo vẫn cùng về: Dân làm chủ – Trời trao quyền chính trị, Thuận lòng dân – muôn kiếp chẳng hề phai.1 Bình luận 0 Chia sẽ3
- HNI 29/10 -
PHẦN III: MINH QUÂN – MINH CHỦ – MINH TRỊ
CHƯƠNG 21: MINH QUÂN LÀ AI – NGƯỜI ĐẠI DIỆN CHO THIÊN Ý
I. Khởi đầu của một kỷ nguyên minh triết
Từ thuở hồng hoang, con người vẫn luôn khao khát một vị lãnh đạo sáng suốt — người vừa hiểu lòng dân, vừa thuận ý Trời. Mọi triều đại huy hoàng trong lịch sử đều mở đầu bằng sự xuất hiện của một “minh quân” – người có khả năng lắng nghe không chỉ tiếng nói của nhân dân, mà còn cả tiếng vọng vô hình của Thiên mệnh.
“Minh quân” không phải là kẻ ngồi trên ngai vàng, mà là người biết vì dân mà trị, lấy Đạo mà dẫn, lấy đức mà giữ thiên hạ.
Bởi nếu chỉ có quyền mà không có Đạo, thì quyền ấy chỉ là bóng đèn cháy rực trong chốc lát, rồi vụt tắt trong tăm tối.
Còn minh quân, chính là người soi sáng nhân tâm bằng chính ánh sáng trong tâm mình.
Thế giới hôm nay – dù không còn vua chúa – vẫn cần những minh quân mới, những người biết lãnh đạo bằng trí tuệ và lòng nhân, biết đặt mình trong dòng chảy Thiên Đạo để dẫn dắt nhân loại bước vào thời đại mới – thời đại của ý Trời, lòng Dân và trí Tuệ hợp nhất.
II. Thiên ý – nguồn gốc tối cao của quyền lực
Muốn hiểu minh quân là ai, trước hết phải hiểu Thiên ý là gì.
Từ xưa, các bậc hiền triết Đông – Tây đều nói: “Trời sinh ra người, nhưng cũng đặt trong lòng người hạt mầm của Đạo.”
Thiên ý không phải là ý chí của một đấng vô hình ở xa xôi, mà là trật tự tự nhiên của vũ trụ – nơi mà công lý, đạo đức và nhân tâm hòa làm một.
Trong “Đạo Đức Kinh”, Lão Tử viết:
“Người thuận Đạo thì Đạo ở cùng người. Kẻ nghịch Đạo thì Đạo rời bỏ hắn.”
Thiên ý chính là Đạo vận hành trong trật tự nhân sinh.
Một nhà lãnh đạo muốn trở thành minh quân thì không thể dựa vào sức mạnh hay mưu kế, mà phải thấu hiểu quy luật của Trời – Đất – Người.
Trời trao quyền cho ai, không phải qua nghi lễ hay ngai vàng, mà qua sự đồng thuận sâu thẳm trong lòng dân chúng.
Thiên ý thể hiện qua:
Dân ý: khi lòng dân hướng về một người, đó là dấu hiệu Trời đang thử trao sứ mệnh cho người ấy.
Thiên thời: khi thời đại cần một hưHNI 29/10 - 💎PHẦN III: MINH QUÂN – MINH CHỦ – MINH TRỊ CHƯƠNG 21: MINH QUÂN LÀ AI – NGƯỜI ĐẠI DIỆN CHO THIÊN Ý I. Khởi đầu của một kỷ nguyên minh triết Từ thuở hồng hoang, con người vẫn luôn khao khát một vị lãnh đạo sáng suốt — người vừa hiểu lòng dân, vừa thuận ý Trời. Mọi triều đại huy hoàng trong lịch sử đều mở đầu bằng sự xuất hiện của một “minh quân” – người có khả năng lắng nghe không chỉ tiếng nói của nhân dân, mà còn cả tiếng vọng vô hình của Thiên mệnh. “Minh quân” không phải là kẻ ngồi trên ngai vàng, mà là người biết vì dân mà trị, lấy Đạo mà dẫn, lấy đức mà giữ thiên hạ. Bởi nếu chỉ có quyền mà không có Đạo, thì quyền ấy chỉ là bóng đèn cháy rực trong chốc lát, rồi vụt tắt trong tăm tối. Còn minh quân, chính là người soi sáng nhân tâm bằng chính ánh sáng trong tâm mình. Thế giới hôm nay – dù không còn vua chúa – vẫn cần những minh quân mới, những người biết lãnh đạo bằng trí tuệ và lòng nhân, biết đặt mình trong dòng chảy Thiên Đạo để dẫn dắt nhân loại bước vào thời đại mới – thời đại của ý Trời, lòng Dân và trí Tuệ hợp nhất. II. Thiên ý – nguồn gốc tối cao của quyền lực Muốn hiểu minh quân là ai, trước hết phải hiểu Thiên ý là gì. Từ xưa, các bậc hiền triết Đông – Tây đều nói: “Trời sinh ra người, nhưng cũng đặt trong lòng người hạt mầm của Đạo.” Thiên ý không phải là ý chí của một đấng vô hình ở xa xôi, mà là trật tự tự nhiên của vũ trụ – nơi mà công lý, đạo đức và nhân tâm hòa làm một. Trong “Đạo Đức Kinh”, Lão Tử viết: “Người thuận Đạo thì Đạo ở cùng người. Kẻ nghịch Đạo thì Đạo rời bỏ hắn.” Thiên ý chính là Đạo vận hành trong trật tự nhân sinh. Một nhà lãnh đạo muốn trở thành minh quân thì không thể dựa vào sức mạnh hay mưu kế, mà phải thấu hiểu quy luật của Trời – Đất – Người. Trời trao quyền cho ai, không phải qua nghi lễ hay ngai vàng, mà qua sự đồng thuận sâu thẳm trong lòng dân chúng. Thiên ý thể hiện qua: Dân ý: khi lòng dân hướng về một người, đó là dấu hiệu Trời đang thử trao sứ mệnh cho người ấy. Thiên thời: khi thời đại cần một hư1 Bình luận 0 Chia sẽ3
- HNI 29/10 - B12 BÀI THƠ CHƯƠNG 22 :
MINH CHỦ – NGƯỜI KHƠI DÂY TINH THẦN QUỐC GIA
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Minh chủ chẳng cần áo bào hay trượng,
Chỉ cần tim biết đập vì dân.
Không trị quốc bằng sắt và máu,
Mà khơi dậy lửa sống trong lòng nhân.
Người không nói bằng ngôn từ giáo điều,
Mà bằng ánh mắt gieo niềm tin mới.
Khi dân tuyệt vọng, người thắp hy vọng,
Khi nước nghiêng, người dựng lại hồn sông.
Minh chủ là người hiểu dân trước hết,
Không cai trị, mà dẫn lối, nâng tâm.
Biết thức tỉnh những điều đang ngủ quên,
Gọi tên lại hồn thiêng dân tộc.
Không ai sinh ra để thống trị,
Chỉ ai đủ sáng để soi đường.
Người cầm đuốc giữa đêm dài lịch sử,
Không vì mình, mà vì ánh dương chung.
Minh chủ là người biết hòa dân trí,
Chắt lọc tinh hoa đất nước nghìn năm.
Người nghe được tiếng thì thầm đất mẹ,
Và truyền cho dân một giấc mơ vàng.
Người dám nói khi người khác im,
Dám hành động khi thời đang hỗn loạn.
Từ một tấm lòng bền như thép,
Gọi trỗi dậy sức mạnh Việt muôn dân.
Minh chủ không hứa điều hư ảo,
Chỉ chỉ đường – để dân tự bước đi.
Không ban phước – mà mở cánh cửa,
Cho dân nhận lại chính giá trị mình.
Người nhìn xa – vượt qua biên giới,
Thấy tương lai trong ánh mắt đồng bào.
Người hiểu rõ: quốc gia không là đất,
Mà là tinh thần – là niềm tin nhân đạo.
Minh chủ đến – khi dân đã sẵn sàng,
Khi hồn nước tìm người để thức tỉnh.
Người không tạo ra niềm tin,
Chỉ khơi lại – mạch nguồn thiêng trong dân tộc.
Một quốc gia hưng không vì của cải,
Mà vì có người biết dẫn lòng dân.
Khi Minh chủ thắp đuốc trong đêm tối,
Cả giang sơn cùng hóa ánh bình minh.HNI 29/10 - B12 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 22 : MINH CHỦ – NGƯỜI KHƠI DÂY TINH THẦN QUỐC GIA (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Minh chủ chẳng cần áo bào hay trượng, Chỉ cần tim biết đập vì dân. Không trị quốc bằng sắt và máu, Mà khơi dậy lửa sống trong lòng nhân. Người không nói bằng ngôn từ giáo điều, Mà bằng ánh mắt gieo niềm tin mới. Khi dân tuyệt vọng, người thắp hy vọng, Khi nước nghiêng, người dựng lại hồn sông. Minh chủ là người hiểu dân trước hết, Không cai trị, mà dẫn lối, nâng tâm. Biết thức tỉnh những điều đang ngủ quên, Gọi tên lại hồn thiêng dân tộc. Không ai sinh ra để thống trị, Chỉ ai đủ sáng để soi đường. Người cầm đuốc giữa đêm dài lịch sử, Không vì mình, mà vì ánh dương chung. Minh chủ là người biết hòa dân trí, Chắt lọc tinh hoa đất nước nghìn năm. Người nghe được tiếng thì thầm đất mẹ, Và truyền cho dân một giấc mơ vàng. Người dám nói khi người khác im, Dám hành động khi thời đang hỗn loạn. Từ một tấm lòng bền như thép, Gọi trỗi dậy sức mạnh Việt muôn dân. Minh chủ không hứa điều hư ảo, Chỉ chỉ đường – để dân tự bước đi. Không ban phước – mà mở cánh cửa, Cho dân nhận lại chính giá trị mình. Người nhìn xa – vượt qua biên giới, Thấy tương lai trong ánh mắt đồng bào. Người hiểu rõ: quốc gia không là đất, Mà là tinh thần – là niềm tin nhân đạo. Minh chủ đến – khi dân đã sẵn sàng, Khi hồn nước tìm người để thức tỉnh. Người không tạo ra niềm tin, Chỉ khơi lại – mạch nguồn thiêng trong dân tộc. Một quốc gia hưng không vì của cải, Mà vì có người biết dẫn lòng dân. Khi Minh chủ thắp đuốc trong đêm tối, Cả giang sơn cùng hóa ánh bình minh.0 Bình luận 0 Chia sẽ
2
- HNI 29/10 - B13 BÀI THƠ CHƯƠNG 23 :
MINH TRỊ – CHÍNH TRỊ TRONG SÁNG, CÔNG CHÍNH, VÔ TƯ
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Minh trị là khi chính quyền soi sáng,
Như trăng trong – không dấu một làn mây.
Quyền không để che, mà để chiếu rọi,
Công lý không nghiêng, đạo lý chẳng lay.
Chính trị ấy không vì danh hay lợi,
Mà vì dân – nguồn sống của quốc gia.
Không lấy mưu để dối lòng thiên hạ,
Mà lấy chân thành để dựng sơn hà.
Minh trị là khi quan không sợ thật,
Dám nhận sai – để sửa giữa nhân gian.
Không nịnh trên, chẳng dối dưới,
Mỗi lời nói – như ngọc sáng muôn vàn.
Minh trị là khi luật không vì kẻ mạnh,
Pháp công minh – dù sang hèn cũng như nhau.
Công chức chẳng vì quyền mà kiêu ngạo,
Dân nghèo vẫn được nói tiếng công bằng.
Minh trị là khi lòng người được mở,
Không sợ hãi mỗi khi nói điều ngay.
Chính quyền biết nghe và biết hỏi,
Không phán xét – mà đối thoại đêm ngày.
Minh trị là khi trong cung không bóng tối,
Không bức rèm che dấu chuyện dân sinh.
Mỗi việc nước – minh bạch như suối mát,
Mỗi quyết định – tắm dưới ánh bình minh.
Minh trị là khi vua coi mình nhỏ,
Chỉ là người giữ đạo cho muôn dân.
Biết lắng nghe hơn là ra mệnh lệnh,
Biết cảm thông hơn là xử phân.
Minh trị là khi dân làm gốc rễ,
Quan là người chăm đất để cây xanh.
Không cướp công, không giấu tội,
Đem chính tâm mà trị chính danh.
Chính trị ấy như dòng sông thuần khiết,
Trong mà sâu – chảy mãi chẳng đục phai.
Dân tin, nước mạnh, Trời soi chiếu,
Ngàn năm sau – đạo trị vẫn còn hoài.
Minh trị không phải mộng hão huyền,
Mà là đích nhân tâm hướng tới.
Khi lòng dân hòa cùng lòng chính trị,
Ấy là ngày quốc đạo rạng ngời.HNI 29/10 - B13 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 23 : MINH TRỊ – CHÍNH TRỊ TRONG SÁNG, CÔNG CHÍNH, VÔ TƯ (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Minh trị là khi chính quyền soi sáng, Như trăng trong – không dấu một làn mây. Quyền không để che, mà để chiếu rọi, Công lý không nghiêng, đạo lý chẳng lay. Chính trị ấy không vì danh hay lợi, Mà vì dân – nguồn sống của quốc gia. Không lấy mưu để dối lòng thiên hạ, Mà lấy chân thành để dựng sơn hà. Minh trị là khi quan không sợ thật, Dám nhận sai – để sửa giữa nhân gian. Không nịnh trên, chẳng dối dưới, Mỗi lời nói – như ngọc sáng muôn vàn. Minh trị là khi luật không vì kẻ mạnh, Pháp công minh – dù sang hèn cũng như nhau. Công chức chẳng vì quyền mà kiêu ngạo, Dân nghèo vẫn được nói tiếng công bằng. Minh trị là khi lòng người được mở, Không sợ hãi mỗi khi nói điều ngay. Chính quyền biết nghe và biết hỏi, Không phán xét – mà đối thoại đêm ngày. Minh trị là khi trong cung không bóng tối, Không bức rèm che dấu chuyện dân sinh. Mỗi việc nước – minh bạch như suối mát, Mỗi quyết định – tắm dưới ánh bình minh. Minh trị là khi vua coi mình nhỏ, Chỉ là người giữ đạo cho muôn dân. Biết lắng nghe hơn là ra mệnh lệnh, Biết cảm thông hơn là xử phân. Minh trị là khi dân làm gốc rễ, Quan là người chăm đất để cây xanh. Không cướp công, không giấu tội, Đem chính tâm mà trị chính danh. Chính trị ấy như dòng sông thuần khiết, Trong mà sâu – chảy mãi chẳng đục phai. Dân tin, nước mạnh, Trời soi chiếu, Ngàn năm sau – đạo trị vẫn còn hoài. Minh trị không phải mộng hão huyền, Mà là đích nhân tâm hướng tới. Khi lòng dân hòa cùng lòng chính trị, Ấy là ngày quốc đạo rạng ngời.0 Bình luận 0 Chia sẽ
2
- HNI 29/10 - B14 BÀI THƠ CHƯƠNG 24 :
KHI NGƯỜI LÃNH ĐẠO ĐẶT DÂN LÊN TRÊN QUYỀN
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền,
Quyền hóa nhẹ như mây trời buổi sớm.
Không còn ngôi vua, mà chỉ còn người dẫn,
Cùng dân đi qua sóng gió thăng trầm.
Quyền không phải để ra lệnh, ban ơn,
Mà để gánh trách nhiệm cùng dân chúng.
Khi dân khóc – người biết đau trong dạ,
Khi dân cười – tim người nở như xuân.
Lãnh đạo lớn là người biết cúi đầu,
Không trước kẻ mạnh, mà trước lòng dân yếu.
Bởi hiểu rõ: sức mạnh quyền lực thật,
Không từ sắt thép, mà từ lòng thương yêu.
Người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền,
Không sợ mất, vì dân là chỗ dựa.
Quyền tự nhiên như sông xuôi về biển,
Thuận lòng dân – Trời cũng thuận mà thôi.
Người không lấy chức danh làm ngai báu,
Không lấy quyền hành để đo sự vĩ nhân.
Mà lấy tấm lòng – làm thước đo công chính,
Lấy niềm tin dân – làm chuẩn mực nhân văn.
Khi dân được sống trong điều họ chọn,
Chính trị sáng như trăng giữa đêm dài.
Người lãnh đạo chỉ là người cầm đuốc,
Dẫn dân qua ngã rẽ của thời đại.
Đặt dân lên – không phải lời khẩu hiệu,
Mà là triết lý sống giữa nhân gian.
Người biết nghe từng hơi thở nhỏ,
Biết dừng lại trước nỗi đau âm thầm.
Người không dùng dân làm bậc thang danh vọng,
Mà làm gốc để dựng nghiệp ngàn năm.
Không biến dân thành công cụ phục vụ,
Mà làm chủ – đồng sáng tạo cùng dân.
Khi người lãnh đạo biết hạ mình,
Chính trị trở nên thuần khiết như suối mát.
Quyền và dân hòa cùng nhau một nhịp,
Trời và người chẳng cách bởi bức tường.
Dân là gốc, quyền là cành,
Cây chỉ sống khi rễ sâu vững chãi.
Đặt dân lên – là đặt Đạo lên đầu,
Người ấy – xứng đáng làm minh chủ của nhân sinh.HNI 29/10 - B14 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 24 : KHI NGƯỜI LÃNH ĐẠO ĐẶT DÂN LÊN TRÊN QUYỀN (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền, Quyền hóa nhẹ như mây trời buổi sớm. Không còn ngôi vua, mà chỉ còn người dẫn, Cùng dân đi qua sóng gió thăng trầm. Quyền không phải để ra lệnh, ban ơn, Mà để gánh trách nhiệm cùng dân chúng. Khi dân khóc – người biết đau trong dạ, Khi dân cười – tim người nở như xuân. Lãnh đạo lớn là người biết cúi đầu, Không trước kẻ mạnh, mà trước lòng dân yếu. Bởi hiểu rõ: sức mạnh quyền lực thật, Không từ sắt thép, mà từ lòng thương yêu. Người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền, Không sợ mất, vì dân là chỗ dựa. Quyền tự nhiên như sông xuôi về biển, Thuận lòng dân – Trời cũng thuận mà thôi. Người không lấy chức danh làm ngai báu, Không lấy quyền hành để đo sự vĩ nhân. Mà lấy tấm lòng – làm thước đo công chính, Lấy niềm tin dân – làm chuẩn mực nhân văn. Khi dân được sống trong điều họ chọn, Chính trị sáng như trăng giữa đêm dài. Người lãnh đạo chỉ là người cầm đuốc, Dẫn dân qua ngã rẽ của thời đại. Đặt dân lên – không phải lời khẩu hiệu, Mà là triết lý sống giữa nhân gian. Người biết nghe từng hơi thở nhỏ, Biết dừng lại trước nỗi đau âm thầm. Người không dùng dân làm bậc thang danh vọng, Mà làm gốc để dựng nghiệp ngàn năm. Không biến dân thành công cụ phục vụ, Mà làm chủ – đồng sáng tạo cùng dân. Khi người lãnh đạo biết hạ mình, Chính trị trở nên thuần khiết như suối mát. Quyền và dân hòa cùng nhau một nhịp, Trời và người chẳng cách bởi bức tường. Dân là gốc, quyền là cành, Cây chỉ sống khi rễ sâu vững chãi. Đặt dân lên – là đặt Đạo lên đầu, Người ấy – xứng đáng làm minh chủ của nhân sinh.0 Bình luận 0 Chia sẽ
2
- 📕 Bài thơ chương 29 QUẢN TRỊ BẰNG TÌNH THƯƠNG VÀ TRÍ TUỆ LƯỢNG TỬ (Thơ cho Chương 29 – Henry Lê – Lê Đình Hải)HNI 28/10 📕 Bài thơ chương 29 QUẢN TRỊ BẰNG TÌNH THƯƠNG VÀ TRÍ TUỆ LƯỢNG TỬ (Thơ cho Chương 29 – Henry Lê – Lê Đình Hải) Không quyền lực nào mạnh bằng lòng nhân ái, Không trí tuệ nào sáng bằng tấm lòng thương. Khi quản trị không vì mình mà...0 Bình luận 0 Chia sẽ
2