• HNI 29/10: bài thơ chương 27
    TRỊ QUỐC BẰNG ĐẠO
    (Thơ cho Chương 27 – Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Không lấy gươm đao để dựng quyền,
    Mà lấy Đạo làm gốc giữ dân yên.
    Không lấy lợi danh làm mồi dẫn,
    Mà lấy lòng trong sáng cảm nhân hiền.
    Thánh nhân trị nước không cần tiếng,
    Một lời ra – muôn họ tự hành.
    Bởi Đạo ở trong từng hơi thở,
    Nên nước an mà chẳng thấy rành rành.
    Đạo là gió, vô hình mà hữu lực,
    Đạo là nước, mềm mại mà vô biên.
    Kẻ hiểu Đạo không tranh cùng thế tục,
    Chỉ thuận Trời – dân thuận, nước liền.
    Một quốc gia thịnh không do phép lạ,
    Mà do người lãnh đạo biết buông quyền.
    Biết lùi một bước cho dân tiến tới,
    Biết lấy vô vi cảm hóa nhân duyên.
    Thánh nhân trị thế không bằng pháp,
    Mà bằng lòng – bằng ánh sáng tâm linh.
    Khi lòng sáng, pháp nào cũng sáng,
    Khi tâm tà, luật hóa thành hình.
    Đạo chẳng ở trên cao xa vợi,
    Đạo ở trong từng hạt thóc, giọt mưa.
    Khi vua biết soi dân như soi chính mình,
    Thì nước vững như non ngàn thuở trước.
    Đạo trị quốc – không lời mà hóa,
    Không áp đặt, mà cảm hóa lòng người.
    Như ánh trăng soi không chọn chốn,
    Như gió lành thổi khắp muôn nơi.
    Khi người trị quốc đạt đến vô tâm,
    Là lúc nước đạt đến an nhiên.
    Không cần thưởng phạt mà dân vẫn thuận,
    Không cần truyền lệnh – Trời cũng tự hiền.
    Trị quốc bằng Đạo – ấy là Thiên ý,
    Không thắng bằng sức, mà thắng bằng nhân.
    Bao triều đại hưng suy đều chứng nghiệm,
    Chỉ Đạo mới bền, chỉ Đức mới xuân.
    HNI 29/10: bài thơ chương 27 TRỊ QUỐC BẰNG ĐẠO (Thơ cho Chương 27 – Henry Lê – Lê Đình Hải) Không lấy gươm đao để dựng quyền, Mà lấy Đạo làm gốc giữ dân yên. Không lấy lợi danh làm mồi dẫn, Mà lấy lòng trong sáng cảm nhân hiền. Thánh nhân trị nước không cần tiếng, Một lời ra – muôn họ tự hành. Bởi Đạo ở trong từng hơi thở, Nên nước an mà chẳng thấy rành rành. Đạo là gió, vô hình mà hữu lực, Đạo là nước, mềm mại mà vô biên. Kẻ hiểu Đạo không tranh cùng thế tục, Chỉ thuận Trời – dân thuận, nước liền. Một quốc gia thịnh không do phép lạ, Mà do người lãnh đạo biết buông quyền. Biết lùi một bước cho dân tiến tới, Biết lấy vô vi cảm hóa nhân duyên. Thánh nhân trị thế không bằng pháp, Mà bằng lòng – bằng ánh sáng tâm linh. Khi lòng sáng, pháp nào cũng sáng, Khi tâm tà, luật hóa thành hình. Đạo chẳng ở trên cao xa vợi, Đạo ở trong từng hạt thóc, giọt mưa. Khi vua biết soi dân như soi chính mình, Thì nước vững như non ngàn thuở trước. Đạo trị quốc – không lời mà hóa, Không áp đặt, mà cảm hóa lòng người. Như ánh trăng soi không chọn chốn, Như gió lành thổi khắp muôn nơi. Khi người trị quốc đạt đến vô tâm, Là lúc nước đạt đến an nhiên. Không cần thưởng phạt mà dân vẫn thuận, Không cần truyền lệnh – Trời cũng tự hiền. Trị quốc bằng Đạo – ấy là Thiên ý, Không thắng bằng sức, mà thắng bằng nhân. Bao triều đại hưng suy đều chứng nghiệm, Chỉ Đạo mới bền, chỉ Đức mới xuân.
    Like
    Love
    4
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 28/10: bài thơ chương 29
    QUẢN TRỊ BẰNG TÌNH THƯƠNG VÀ TRÍ TUỆ LƯỢNG TỬ
    (Thơ cho Chương 29 – Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Không quyền lực nào mạnh bằng lòng nhân ái,
    Không trí tuệ nào sáng bằng tấm lòng thương.
    Khi quản trị không vì mình mà vì người,
    Thế giới hóa bình yên trong từng hơi thở.
    Người lãnh đạo không ở nơi cao ngất,
    Mà ở trong tâm – nơi lặng nhất của đời.
    Không dùng mệnh lệnh để ép buộc con người,
    Mà dùng trí tuệ để soi đường nhân thế.
    Tình thương là gốc – trí tuệ là cành,
    Cây nhân loại nở hoa trên nền Đạo.
    Khi trái tim mở – mọi biên giới tan,
    Vũ trụ hòa làm một, không còn khoảng cách.
    Trí tuệ lượng tử không là điều bí ẩn,
    Mà là ánh nhìn xuyên suốt mọi duyên.
    Thấy nhân duyên – biết thương, biết nhẫn,
    Thấy tương liên – biết sống biết yên.
    Một tư tưởng phát – vạn làn sóng lan,
    Một niệm thiện – muôn tâm cùng sáng.
    Khi nhà lãnh đạo khởi tâm an,
    Cả quốc gia hóa nguồn sinh khí lạ.
    Không cần cấm lệnh – chỉ cần lòng sáng,
    Không cần hình phạt – chỉ cần hiểu nhau.
    Quản trị bằng tâm, đâu cần quyền thế,
    Mà cần tấm lòng đủ bao dung sâu.
    Trí tuệ lượng tử là nghe cả điều không nói,
    Là hiểu cả những gì chưa thốt ra.
    Là thấy khổ đau trong mắt người dân nhỏ,
    Và hóa giải bằng ánh sáng thứ tha.
    Tình thương là dòng năng lượng vô biên,
    Khi chạm tới, mọi lo toan đều lắng.
    Quản trị không còn là gánh nặng,
    Mà là hành trình của yêu thương chân thành.
    Người lãnh đạo biết nhìn bằng tâm sáng,
    Không thấy dân là đối tượng quản cai.
    Mà thấy dân là chính mình trong muôn kiếp,
    Thấy mỗi người là một phần của Thái Lai.
    Thế giới lượng tử – chẳng gì tách biệt,
    Cái ta và cái họ vốn một dòng.
    Nên trị quốc cũng như tu thân vậy,
    Tâm hòa bình – nước sẽ an long.
    Ai trị dân bằng thương và trí,
    Sẽ dựng nên một thế giới mới tinh khôi.
    Không chiến tranh, không hận thù, chia rẽ,
    Chỉ còn ánh sáng của lòng người nối người.
    HNI 28/10: 📕 bài thơ chương 29 QUẢN TRỊ BẰNG TÌNH THƯƠNG VÀ TRÍ TUỆ LƯỢNG TỬ (Thơ cho Chương 29 – Henry Lê – Lê Đình Hải) Không quyền lực nào mạnh bằng lòng nhân ái, Không trí tuệ nào sáng bằng tấm lòng thương. Khi quản trị không vì mình mà vì người, Thế giới hóa bình yên trong từng hơi thở. Người lãnh đạo không ở nơi cao ngất, Mà ở trong tâm – nơi lặng nhất của đời. Không dùng mệnh lệnh để ép buộc con người, Mà dùng trí tuệ để soi đường nhân thế. Tình thương là gốc – trí tuệ là cành, Cây nhân loại nở hoa trên nền Đạo. Khi trái tim mở – mọi biên giới tan, Vũ trụ hòa làm một, không còn khoảng cách. Trí tuệ lượng tử không là điều bí ẩn, Mà là ánh nhìn xuyên suốt mọi duyên. Thấy nhân duyên – biết thương, biết nhẫn, Thấy tương liên – biết sống biết yên. Một tư tưởng phát – vạn làn sóng lan, Một niệm thiện – muôn tâm cùng sáng. Khi nhà lãnh đạo khởi tâm an, Cả quốc gia hóa nguồn sinh khí lạ. Không cần cấm lệnh – chỉ cần lòng sáng, Không cần hình phạt – chỉ cần hiểu nhau. Quản trị bằng tâm, đâu cần quyền thế, Mà cần tấm lòng đủ bao dung sâu. Trí tuệ lượng tử là nghe cả điều không nói, Là hiểu cả những gì chưa thốt ra. Là thấy khổ đau trong mắt người dân nhỏ, Và hóa giải bằng ánh sáng thứ tha. Tình thương là dòng năng lượng vô biên, Khi chạm tới, mọi lo toan đều lắng. Quản trị không còn là gánh nặng, Mà là hành trình của yêu thương chân thành. Người lãnh đạo biết nhìn bằng tâm sáng, Không thấy dân là đối tượng quản cai. Mà thấy dân là chính mình trong muôn kiếp, Thấy mỗi người là một phần của Thái Lai. Thế giới lượng tử – chẳng gì tách biệt, Cái ta và cái họ vốn một dòng. Nên trị quốc cũng như tu thân vậy, Tâm hòa bình – nước sẽ an long. Ai trị dân bằng thương và trí, Sẽ dựng nên một thế giới mới tinh khôi. Không chiến tranh, không hận thù, chia rẽ, Chỉ còn ánh sáng của lòng người nối người.
    Like
    Love
    4
    0 Comments 0 Shares
  • Like
    Love
    4
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 28/10: bài thơ chương 30
    KHI MINH QUÂN VÀ LÒNG DÂN HÒA LÀM MỘT – QUỐC GIA HƯNG THỊNH
    (Thơ cho Chương 30 – Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Khi lòng dân cùng nhịp với vua hiền,
    Đất nước hóa xuân, hoa nở khắp miền.
    Trời chẳng cần ban, Đạo tự nhiên hiện,
    Nước trị bằng tâm – chẳng bởi gươm quyền.
    Minh quân chẳng đứng trên dân tộc,
    Mà đứng giữa dân, nghe gió đồng quê.
    Nghe tiếng mẹ ru, tiếng con thơ thỏ thẻ,
    Nghe tiếng dân gian hóa nhịp Đạo Trời.
    Một quốc gia hưng thịnh không do pháp lệnh,
    Mà do lòng người đồng thuận một niềm tin.
    Khi dân thấy vua như gương soi sáng,
    Khi vua thấy dân là chính linh hồn mình.
    Minh quân biết khóc cùng dân khổ,
    Biết vui cùng dân lúc mùa vàng.
    Không che giấu, không phô trương công trạng,
    Chỉ lặng lẽ vun từng hạt thiện lành.
    Lòng dân là nước – vua như thuyền,
    Thuyền thuận dòng, quốc gia an vững.
    Một khi nước dâng, vua biết lắng,
    Không chống dân, mà thuận theo dân.
    Minh quân không sợ mất ngôi,
    Vì ngôi thật nằm trong tim muôn người.
    Chẳng cần ngai, chẳng cần vàng ngọc,
    Chỉ cần tín nghĩa tỏa sáng giữa đời.
    Khi vua lấy đạo mà soi từng chính sách,
    Dân lấy niềm tin mà giữ vững non sông.
    Không còn trên – dưới, chỉ còn đồng lòng,
    Một khối hòa minh trong vũ điệu sống.
    Minh quân không trị dân – mà dẫn lối,
    Không dạy dân – mà cùng dân học hỏi.
    Không ép dân – mà khơi lòng dân muốn,
    Không dùng sợ hãi – mà gieo thương yêu.
    Chính trị lúc ấy không còn chiến thuật,
    Mà là đạo lý sống giữa lòng người.
    Quản trị không còn trong triều đình khép kín,
    Mà trong từng cánh đồng, mái nhà, hơi thở.
    Khi minh quân và lòng dân hòa làm một,
    Mọi biên giới hóa thành lòng tin.
    Trời và người chẳng còn phân cách,
    Quốc gia chính là tâm thức hiền minh.
    Vua là trí – dân là tim,
    Hai nửa hợp nên quốc thể vô biên.
    Một bên sáng suốt, một bên nhân ái,
    Hai dòng hòa lại – nước hóa thần tiên.
    Không loạn lạc, không ai bị bỏ lại,
    Không ai đói khổ giữa đất vàng son.
    Bởi lòng người với lòng vua như nhịp,
    Cùng đập vang tiếng hát Trời ban.
    Khi ấy, quốc gia không cần bảo vệ,
    Vì chính dân là tường thành vững bền.
    Không cần sức mạnh – chỉ cần chân thiện,
    Không cần chiếm đất – chỉ cần lòng người.
    Thế gian tìm đâu minh quân như thế?
    Hãy nhìn trong lòng mỗi con người ta.
    Khi mỗi người biết thương dân như thể,
    Minh quân sẽ hiện giữa lòng dân nhà.
    HNI 28/10: 📕 bài thơ chương 30 KHI MINH QUÂN VÀ LÒNG DÂN HÒA LÀM MỘT – QUỐC GIA HƯNG THỊNH (Thơ cho Chương 30 – Henry Lê – Lê Đình Hải) Khi lòng dân cùng nhịp với vua hiền, Đất nước hóa xuân, hoa nở khắp miền. Trời chẳng cần ban, Đạo tự nhiên hiện, Nước trị bằng tâm – chẳng bởi gươm quyền. Minh quân chẳng đứng trên dân tộc, Mà đứng giữa dân, nghe gió đồng quê. Nghe tiếng mẹ ru, tiếng con thơ thỏ thẻ, Nghe tiếng dân gian hóa nhịp Đạo Trời. Một quốc gia hưng thịnh không do pháp lệnh, Mà do lòng người đồng thuận một niềm tin. Khi dân thấy vua như gương soi sáng, Khi vua thấy dân là chính linh hồn mình. Minh quân biết khóc cùng dân khổ, Biết vui cùng dân lúc mùa vàng. Không che giấu, không phô trương công trạng, Chỉ lặng lẽ vun từng hạt thiện lành. Lòng dân là nước – vua như thuyền, Thuyền thuận dòng, quốc gia an vững. Một khi nước dâng, vua biết lắng, Không chống dân, mà thuận theo dân. Minh quân không sợ mất ngôi, Vì ngôi thật nằm trong tim muôn người. Chẳng cần ngai, chẳng cần vàng ngọc, Chỉ cần tín nghĩa tỏa sáng giữa đời. Khi vua lấy đạo mà soi từng chính sách, Dân lấy niềm tin mà giữ vững non sông. Không còn trên – dưới, chỉ còn đồng lòng, Một khối hòa minh trong vũ điệu sống. Minh quân không trị dân – mà dẫn lối, Không dạy dân – mà cùng dân học hỏi. Không ép dân – mà khơi lòng dân muốn, Không dùng sợ hãi – mà gieo thương yêu. Chính trị lúc ấy không còn chiến thuật, Mà là đạo lý sống giữa lòng người. Quản trị không còn trong triều đình khép kín, Mà trong từng cánh đồng, mái nhà, hơi thở. Khi minh quân và lòng dân hòa làm một, Mọi biên giới hóa thành lòng tin. Trời và người chẳng còn phân cách, Quốc gia chính là tâm thức hiền minh. Vua là trí – dân là tim, Hai nửa hợp nên quốc thể vô biên. Một bên sáng suốt, một bên nhân ái, Hai dòng hòa lại – nước hóa thần tiên. Không loạn lạc, không ai bị bỏ lại, Không ai đói khổ giữa đất vàng son. Bởi lòng người với lòng vua như nhịp, Cùng đập vang tiếng hát Trời ban. Khi ấy, quốc gia không cần bảo vệ, Vì chính dân là tường thành vững bền. Không cần sức mạnh – chỉ cần chân thiện, Không cần chiếm đất – chỉ cần lòng người. Thế gian tìm đâu minh quân như thế? Hãy nhìn trong lòng mỗi con người ta. Khi mỗi người biết thương dân như thể, Minh quân sẽ hiện giữa lòng dân nhà.
    Love
    Like
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 28-10
    CHƯƠNG 16: QUẢN TRỊ BẰNG TRÍ TUỆ VÀ LÒNG NHÂN ÁI
    Sách trắng Doanh nhân Lê Đình Hải - Người kiến tạo nền kinh tế nhân văn thế kỷ 21.

    1. Từ lãnh đạo quyền lực đến lãnh đạo phụng sự

    Khi H’Group bước qua giai đoạn đầu hình thành và mở rộng, nhiều người hỏi Lê Đình Hải: “Điều gì giữ cho tổ chức này phát triển mà không đánh mất linh hồn?”
    Ông mỉm cười:

    “Bởi chúng tôi không lãnh đạo bằng quyền lực, mà lãnh đạo bằng trí tuệ và lòng nhân ái.”

    Trong tư duy của ông, người lãnh đạo không phải người đứng trên, mà là người phục vụ cho sứ mệnh lớn hơn chính mình. Ông tin rằng: doanh nghiệp chỉ bền vững khi mỗi con người trong đó được phát triển cả trí tuệ, tâm hồn và phẩm giá.

    Hệ thống quản trị của H’Group vì vậy được thiết kế không phải để kiểm soát con người, mà để giải phóng năng lượng sáng tạo và tinh thần trách nhiệm.

    2. Trí tuệ – nền tảng của mọi quyết định

    Lê Đình Hải từng nói:

    “Quản trị mà thiếu trí tuệ thì sẽ thành cai trị. Mà cai trị thì không thể tạo ra sáng tạo.”

    Với ông, trí tuệ không chỉ là tri thức, mà là khả năng nhìn thấy bản chất của sự việc và hành động đúng với quy luật tự nhiên.
    Trong từng quyết định, ông luôn tìm cách lắng nghe thật sâu – dữ liệu, con người, và cả trực giác.
    Một buổi họp chiến lược, khi mọi người tranh luận gay gắt về lợi nhuận, ông chỉ hỏi nhẹ:

    “Điều này có làm tổn thương ai không?”
    Câu hỏi tưởng đơn giản ấy đã làm thay đổi hướng đi của dự án, đưa tập đoàn thoát khỏi một cuộc khủng hoảng niềm tin lớn.

    Trí tuệ với ông không phải là tốc độ tính toán, mà là sự thấu hiểu và tĩnh tại để nhìn rõ điều đúng – kể cả khi điều đó không mang lại lợi ích ngắn hạn.

    3. Lòng nhân ái – năng lượng của tổ chức sống

    Nếu trí tuệ là bộ não, thì lòng nhân ái là trái tim của H’Group.
    Từ ngày đầu, ông đã định hình văn hóa tập đoàn dựa trên 3 nguyên tắc:

    Tôn trọng con người – không ai là công cụ, mọi người đều là chủ thể sáng tạo.

    Thấu cảm trong quản trị – trước khi yêu cầu, hãy hiểu họ đang trải qua điều gì.

    Trao quyền thay vì áp đặt – vì lòng tin tạo ra sức mạnh lớn hơn mọi mệnh lệnh.

    Chính nhờ lòng nhân ái ấy, H’Group trở thành một “ngôi nhà sống”, nơi nhân viên coi doanh nghiệp như gia đình, nơi mỗi ý tưởng nhỏ cũng được lắng nghe và trân trọng.
    Lê Đình Hải gọi đó là “Nền kinh tế của sự tử tế” – nơi lòng tốt không bị xem là yếu mềm, mà là vũ khí của tầm nhìn dài hạn.

    4. Hệ thống quản trị nhân văn – kết nối con người và mục tiêu

    Khác với mô hình quản trị tuyến tính truyền thống, H’Group vận hành như một sinh thể thông minh – nơi mọi phòng ban đều liên kết qua “hệ thần kinh chung”: niềm tin, tri thức và giá trị nhân văn.

    Các chương trình đào tạo nội bộ không chỉ dạy kỹ năng, mà còn dạy về tư duy tỉnh thức, năng lực lãnh đạo bản thân và đạo đức kinh doanh.
    Mỗi lãnh đạo trong H’Group được xem như một “người gieo hạt”, có nhiệm vụ truyền năng lượng tích cực cho đội ngũ, chứ không chỉ giao việc hay giám sát.

    Cấu trúc tổ chức vì thế được ví như một cây đại thụ, nơi rễ là giá trị, thân là tầm nhìn, và lá là con người cùng tỏa sáng.

    5. Quản trị bằng tình thương – nhưng có kỷ luật của trí tuệ

    Một trong những đặc trưng thú vị trong phong cách lãnh đạo của ông là “kỷ luật nhân ái”.
    Ông thường nói:

    “Thương yêu mà không có kỷ luật là yếu mềm. Kỷ luật mà không có tình thương là độc đoán. Quản trị thực sự là sự hòa hợp của cả hai.”

    Trong những thời điểm khó khăn, ông luôn là người giữ vững kỷ luật của tổ chức, nhưng lại chọn cách đối thoại, lắng nghe và khai mở tiềm năng ẩn bên trong con người thay vì chỉ trừng phạt.

    Điều đó tạo nên môi trường vừa nghiêm túc vừa ấm áp – nơi con người sợ làm sai vì tổn thương giá trị, không phải vì sợ hình phạt.
    Đọc thêm
    HNI 28-10 CHƯƠNG 16: QUẢN TRỊ BẰNG TRÍ TUỆ VÀ LÒNG NHÂN ÁI Sách trắng Doanh nhân Lê Đình Hải - Người kiến tạo nền kinh tế nhân văn thế kỷ 21. 1. Từ lãnh đạo quyền lực đến lãnh đạo phụng sự Khi H’Group bước qua giai đoạn đầu hình thành và mở rộng, nhiều người hỏi Lê Đình Hải: “Điều gì giữ cho tổ chức này phát triển mà không đánh mất linh hồn?” Ông mỉm cười: “Bởi chúng tôi không lãnh đạo bằng quyền lực, mà lãnh đạo bằng trí tuệ và lòng nhân ái.” Trong tư duy của ông, người lãnh đạo không phải người đứng trên, mà là người phục vụ cho sứ mệnh lớn hơn chính mình. Ông tin rằng: doanh nghiệp chỉ bền vững khi mỗi con người trong đó được phát triển cả trí tuệ, tâm hồn và phẩm giá. Hệ thống quản trị của H’Group vì vậy được thiết kế không phải để kiểm soát con người, mà để giải phóng năng lượng sáng tạo và tinh thần trách nhiệm. 2. Trí tuệ – nền tảng của mọi quyết định Lê Đình Hải từng nói: “Quản trị mà thiếu trí tuệ thì sẽ thành cai trị. Mà cai trị thì không thể tạo ra sáng tạo.” Với ông, trí tuệ không chỉ là tri thức, mà là khả năng nhìn thấy bản chất của sự việc và hành động đúng với quy luật tự nhiên. Trong từng quyết định, ông luôn tìm cách lắng nghe thật sâu – dữ liệu, con người, và cả trực giác. Một buổi họp chiến lược, khi mọi người tranh luận gay gắt về lợi nhuận, ông chỉ hỏi nhẹ: “Điều này có làm tổn thương ai không?” Câu hỏi tưởng đơn giản ấy đã làm thay đổi hướng đi của dự án, đưa tập đoàn thoát khỏi một cuộc khủng hoảng niềm tin lớn. Trí tuệ với ông không phải là tốc độ tính toán, mà là sự thấu hiểu và tĩnh tại để nhìn rõ điều đúng – kể cả khi điều đó không mang lại lợi ích ngắn hạn. 3. Lòng nhân ái – năng lượng của tổ chức sống Nếu trí tuệ là bộ não, thì lòng nhân ái là trái tim của H’Group. Từ ngày đầu, ông đã định hình văn hóa tập đoàn dựa trên 3 nguyên tắc: Tôn trọng con người – không ai là công cụ, mọi người đều là chủ thể sáng tạo. Thấu cảm trong quản trị – trước khi yêu cầu, hãy hiểu họ đang trải qua điều gì. Trao quyền thay vì áp đặt – vì lòng tin tạo ra sức mạnh lớn hơn mọi mệnh lệnh. Chính nhờ lòng nhân ái ấy, H’Group trở thành một “ngôi nhà sống”, nơi nhân viên coi doanh nghiệp như gia đình, nơi mỗi ý tưởng nhỏ cũng được lắng nghe và trân trọng. Lê Đình Hải gọi đó là “Nền kinh tế của sự tử tế” – nơi lòng tốt không bị xem là yếu mềm, mà là vũ khí của tầm nhìn dài hạn. 4. Hệ thống quản trị nhân văn – kết nối con người và mục tiêu Khác với mô hình quản trị tuyến tính truyền thống, H’Group vận hành như một sinh thể thông minh – nơi mọi phòng ban đều liên kết qua “hệ thần kinh chung”: niềm tin, tri thức và giá trị nhân văn. Các chương trình đào tạo nội bộ không chỉ dạy kỹ năng, mà còn dạy về tư duy tỉnh thức, năng lực lãnh đạo bản thân và đạo đức kinh doanh. Mỗi lãnh đạo trong H’Group được xem như một “người gieo hạt”, có nhiệm vụ truyền năng lượng tích cực cho đội ngũ, chứ không chỉ giao việc hay giám sát. Cấu trúc tổ chức vì thế được ví như một cây đại thụ, nơi rễ là giá trị, thân là tầm nhìn, và lá là con người cùng tỏa sáng. 5. Quản trị bằng tình thương – nhưng có kỷ luật của trí tuệ Một trong những đặc trưng thú vị trong phong cách lãnh đạo của ông là “kỷ luật nhân ái”. Ông thường nói: “Thương yêu mà không có kỷ luật là yếu mềm. Kỷ luật mà không có tình thương là độc đoán. Quản trị thực sự là sự hòa hợp của cả hai.” Trong những thời điểm khó khăn, ông luôn là người giữ vững kỷ luật của tổ chức, nhưng lại chọn cách đối thoại, lắng nghe và khai mở tiềm năng ẩn bên trong con người thay vì chỉ trừng phạt. Điều đó tạo nên môi trường vừa nghiêm túc vừa ấm áp – nơi con người sợ làm sai vì tổn thương giá trị, không phải vì sợ hình phạt. Đọc thêm
    Love
    Like
    4
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 29/10: - B7 BÀI THƠ CHƯƠNG 17:
    TƯ TƯỞNG "DÂN LÀ TRỜI" TRIẾT HỌC ĐÔNG – TÂY
    (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Dân là Trời – lời xưa như sấm động,
    Vang muôn đời giữa cõi đất nhân sinh.
    Không ngai báu nào cao hơn ý dân,
    Không vương quyền nào lớn hơn công chính.
    Trời chẳng ở nơi xa vời mây gió,
    Trời trong dân – trong ánh mắt yêu thương.
    Mỗi tiếng nói, mỗi tấm lòng nhỏ bé,
    Là thiên mệnh nuôi dưỡng cả càn khôn.
    Khổng Tử dạy: “Dân chi sở dục, Trời chi ý”,
    Lão Tử rằng: “Đạo thuận tự nhiên thôi”.
    Phật chỉ gốc ở tâm người giác ngộ,
    Tây phương nói: “Dân là gốc của ngôi”.
    Từ Đông chí Tây – muôn triết học soi chung,
    Ngôi Trời không ở trên cao xa cách.
    Mỗi sinh linh mang hạt giống Thiên tâm,
    Quyền lực thật – là khi dân được sống thật.
    Ai ngồi cao mà quên lòng dân thấp,
    Tức tự tách mình khỏi cội nguồn Trời.
    Ai biết cúi – để nghe dân thở than,
    Ấy là kẻ đang cùng Trời hợp mệnh.
    Trời chẳng giận, Trời chỉ lặng quan sát,
    Dân chẳng nói, nhưng lòng họ phán minh.
    Một triều đại thuận Trời trong lòng dân,
    Là triều đại trường tồn cùng chính nghĩa.
    Đông phương trọng Đạo – gốc nơi chữ “Dân”,
    Tây phương trọng Lý – cũng quy về Nhân.
    Hai nửa vòng tròn nay hòa làm một,
    Dân là Trời – Trời hóa thân thành Dân.
    Chính trị chân thật không cần thần thánh,
    Chỉ cần lắng nghe tiếng thở nhân gian.
    Mỗi tiếng dân là một lời Trời dạy,
    Mỗi niềm tin – là sức mạnh vạn ban.
    Dân là Trời – đạo ấy không sai khác,
    Qua ngàn năm, vẫn sáng giữa nhân gian.
    Kẻ thuận dân – Trời trao mệnh trị quốc,
    Kẻ trái dân – Trời cất hết vinh quang.
    HNI 29/10: - B7 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 17: TƯ TƯỞNG "DÂN LÀ TRỜI" TRIẾT HỌC ĐÔNG – TÂY (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Dân là Trời – lời xưa như sấm động, Vang muôn đời giữa cõi đất nhân sinh. Không ngai báu nào cao hơn ý dân, Không vương quyền nào lớn hơn công chính. Trời chẳng ở nơi xa vời mây gió, Trời trong dân – trong ánh mắt yêu thương. Mỗi tiếng nói, mỗi tấm lòng nhỏ bé, Là thiên mệnh nuôi dưỡng cả càn khôn. Khổng Tử dạy: “Dân chi sở dục, Trời chi ý”, Lão Tử rằng: “Đạo thuận tự nhiên thôi”. Phật chỉ gốc ở tâm người giác ngộ, Tây phương nói: “Dân là gốc của ngôi”. Từ Đông chí Tây – muôn triết học soi chung, Ngôi Trời không ở trên cao xa cách. Mỗi sinh linh mang hạt giống Thiên tâm, Quyền lực thật – là khi dân được sống thật. Ai ngồi cao mà quên lòng dân thấp, Tức tự tách mình khỏi cội nguồn Trời. Ai biết cúi – để nghe dân thở than, Ấy là kẻ đang cùng Trời hợp mệnh. Trời chẳng giận, Trời chỉ lặng quan sát, Dân chẳng nói, nhưng lòng họ phán minh. Một triều đại thuận Trời trong lòng dân, Là triều đại trường tồn cùng chính nghĩa. Đông phương trọng Đạo – gốc nơi chữ “Dân”, Tây phương trọng Lý – cũng quy về Nhân. Hai nửa vòng tròn nay hòa làm một, Dân là Trời – Trời hóa thân thành Dân. Chính trị chân thật không cần thần thánh, Chỉ cần lắng nghe tiếng thở nhân gian. Mỗi tiếng dân là một lời Trời dạy, Mỗi niềm tin – là sức mạnh vạn ban. Dân là Trời – đạo ấy không sai khác, Qua ngàn năm, vẫn sáng giữa nhân gian. Kẻ thuận dân – Trời trao mệnh trị quốc, Kẻ trái dân – Trời cất hết vinh quang.
    Love
    Like
    4
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 28/10:
    bài thơ chương 30
    KHI MINH QUÂN VÀ LÒNG DÂN HÒA LÀM MỘT – QUỐC GIA HƯNG THỊNH
    (Thơ cho Chương 30 – Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Khi lòng dân cùng nhịp với vua hiền,
    Đất nước hóa xuân, hoa nở khắp miền.
    Trời chẳng cần ban, Đạo tự nhiên hiện,
    Nước trị bằng tâm – chẳng bởi gươm quyền.
    Minh quân chẳng đứng trên dân tộc,
    Mà đứng giữa dân, nghe gió đồng quê.
    Nghe tiếng mẹ ru, tiếng con thơ thỏ thẻ,
    Nghe tiếng dân gian hóa nhịp Đạo Trời.
    Một quốc gia hưng thịnh không do pháp lệnh,
    Mà do lòng người đồng thuận một niềm tin.
    Khi dân thấy vua như gương soi sáng,
    Khi vua thấy dân là chính linh hồn mình.
    Minh quân biết khóc cùng dân khổ,
    Biết vui cùng dân lúc mùa vàng.
    Không che giấu, không phô trương công trạng,
    Chỉ lặng lẽ vun từng hạt thiện lành.
    Lòng dân là nước – vua như thuyền,
    Thuyền thuận dòng, quốc gia an vững.
    Một khi nước dâng, vua biết lắng,
    Không chống dân, mà thuận theo dân.
    Minh quân không sợ mất ngôi,
    Vì ngôi thật nằm trong tim muôn người.
    Chẳng cần ngai, chẳng cần vàng ngọc,
    Chỉ cần tín nghĩa tỏa sáng giữa đời.
    Khi vua lấy đạo mà soi từng chính sách,
    Dân lấy niềm tin mà giữ vững non sông.
    Không còn trên – dưới, chỉ còn đồng lòng,
    Một khối hòa minh trong vũ điệu sống.
    Minh quân không trị dân – mà dẫn lối,
    Không dạy dân – mà cùng dân học hỏi.
    Không ép dân – mà khơi lòng dân muốn,
    Không dùng sợ hãi – mà gieo thương yêu.
    Chính trị lúc ấy không còn chiến thuật,
    Mà là đạo lý sống giữa lòng người.
    Quản trị không còn trong triều đình khép kín,
    Mà trong từng cánh đồng, mái nhà, hơi thở.
    Khi minh quân và lòng dân hòa làm một,
    Mọi biên giới hóa thành lòng tin.
    Trời và người chẳng còn phân cách,
    Quốc gia chính là tâm thức hiền minh.
    Vua là trí – dân là tim,
    Hai nửa hợp nên quốc thể vô biên.
    Một bên sáng suốt, một bên nhân ái,
    Hai dòng hòa lại – nước hóa thần tiên.
    Không loạn lạc, không ai bị bỏ lại,
    Không ai đói khổ giữa đất vàng son.
    Bởi lòng người với lòng vua như nhịp,
    Cùng đập vang tiếng hát Trời ban.
    Khi ấy, quốc gia không cần bảo vệ,
    Vì chính dân là tường thành vững bền.
    Không cần sức mạnh – chỉ cần chân thiện,
    Không cần chiếm đất – chỉ cần lòng người.
    Thế gian tìm đâu minh quân như thế?
    Hãy nhìn trong lòng mỗi con người ta.
    Khi mỗi người biết thương dân như thể,
    Minh quân sẽ hiện giữa lòng dân nhà.
    Đọc thêm
    HNI 28/10: bài thơ chương 30 KHI MINH QUÂN VÀ LÒNG DÂN HÒA LÀM MỘT – QUỐC GIA HƯNG THỊNH (Thơ cho Chương 30 – Henry Lê – Lê Đình Hải) Khi lòng dân cùng nhịp với vua hiền, Đất nước hóa xuân, hoa nở khắp miền. Trời chẳng cần ban, Đạo tự nhiên hiện, Nước trị bằng tâm – chẳng bởi gươm quyền. Minh quân chẳng đứng trên dân tộc, Mà đứng giữa dân, nghe gió đồng quê. Nghe tiếng mẹ ru, tiếng con thơ thỏ thẻ, Nghe tiếng dân gian hóa nhịp Đạo Trời. Một quốc gia hưng thịnh không do pháp lệnh, Mà do lòng người đồng thuận một niềm tin. Khi dân thấy vua như gương soi sáng, Khi vua thấy dân là chính linh hồn mình. Minh quân biết khóc cùng dân khổ, Biết vui cùng dân lúc mùa vàng. Không che giấu, không phô trương công trạng, Chỉ lặng lẽ vun từng hạt thiện lành. Lòng dân là nước – vua như thuyền, Thuyền thuận dòng, quốc gia an vững. Một khi nước dâng, vua biết lắng, Không chống dân, mà thuận theo dân. Minh quân không sợ mất ngôi, Vì ngôi thật nằm trong tim muôn người. Chẳng cần ngai, chẳng cần vàng ngọc, Chỉ cần tín nghĩa tỏa sáng giữa đời. Khi vua lấy đạo mà soi từng chính sách, Dân lấy niềm tin mà giữ vững non sông. Không còn trên – dưới, chỉ còn đồng lòng, Một khối hòa minh trong vũ điệu sống. Minh quân không trị dân – mà dẫn lối, Không dạy dân – mà cùng dân học hỏi. Không ép dân – mà khơi lòng dân muốn, Không dùng sợ hãi – mà gieo thương yêu. Chính trị lúc ấy không còn chiến thuật, Mà là đạo lý sống giữa lòng người. Quản trị không còn trong triều đình khép kín, Mà trong từng cánh đồng, mái nhà, hơi thở. Khi minh quân và lòng dân hòa làm một, Mọi biên giới hóa thành lòng tin. Trời và người chẳng còn phân cách, Quốc gia chính là tâm thức hiền minh. Vua là trí – dân là tim, Hai nửa hợp nên quốc thể vô biên. Một bên sáng suốt, một bên nhân ái, Hai dòng hòa lại – nước hóa thần tiên. Không loạn lạc, không ai bị bỏ lại, Không ai đói khổ giữa đất vàng son. Bởi lòng người với lòng vua như nhịp, Cùng đập vang tiếng hát Trời ban. Khi ấy, quốc gia không cần bảo vệ, Vì chính dân là tường thành vững bền. Không cần sức mạnh – chỉ cần chân thiện, Không cần chiếm đất – chỉ cần lòng người. Thế gian tìm đâu minh quân như thế? Hãy nhìn trong lòng mỗi con người ta. Khi mỗi người biết thương dân như thể, Minh quân sẽ hiện giữa lòng dân nhà. Đọc thêm
    Love
    Like
    Wow
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 29/10 - B8 BÀI THƠ CHƯƠNG 18 :
    KHI CHÍNH TRỊ BIẾT LĂNG NGHE – DÂN TỰ CẤT TIẾNG HÁT
    (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Khi chính trị biết lắng nghe dân nói,
    Trời cũng cười, mây trắng hóa thanh âm.
    Không cần sáo, dân ca vang khắp chốn,
    Tự lòng người ngân khúc hát tri âm.
    Quyền lực thật là nghệ thuật lắng nghe,
    Không trên bục, mà giữa đời đồng vọng.
    Khi lãnh đạo biết cúi đầu trước lý,
    Dân sẽ nâng bằng trái tim sáng trong.
    Lắng nghe dân – chính là nghe Trời nói,
    Mỗi tiếng chân quê, mỗi giọt mồ hôi.
    Là bản nhạc của Đạo Trời soi tỏ,
    Là mệnh Trời gửi xuống giữa loài người.
    Chính trị biết nghe, dân không còn sợ,
    Vì được nói – là được sống làm người.
    Bao bức xúc hóa thành câu chuyện mới,
    Bao đau thương hóa tiếng hát vui tươi.
    Một lời dân – khởi đầu muôn cải cách,
    Một ánh nhìn – mở cánh cửa tương lai.
    Không có đối thoại, chính trị hóa lạnh,
    Có lắng nghe – xã hội sẽ nở hoa.
    Khi dân hát, là khi lòng dân thuận,
    Không ép buộc, mà tự khởi từ tin.
    Niềm vui ấy chẳng do quyền ban phát,
    Mà do hòa bình giữa Đạo và Dân.
    Chính trị khôn không nằm trong khẩu hiệu,
    Mà trong từng phản hồi chân thật.
    Nghe dân nói, rồi cùng dân hành động,
    Ấy là minh triết của người trị dân.
    Dân hát ca – không vì ai ra lệnh,
    Mà vì thấy được chính mình trong Đạo.
    Người cầm quyền không áp đặt tiếng dân,
    Chỉ khơi mạch – để dân tự ngân vang.
    Khi dân được hát, quốc gia sống dậy,
    Khi dân im lặng – thời thế suy tàn.
    Nghe tiếng dân – như nghe tiếng vũ trụ,
    Nhịp tim chung của muôn triệu nhân gian.
    HNI 29/10 - B8 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 18 : KHI CHÍNH TRỊ BIẾT LĂNG NGHE – DÂN TỰ CẤT TIẾNG HÁT (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Khi chính trị biết lắng nghe dân nói, Trời cũng cười, mây trắng hóa thanh âm. Không cần sáo, dân ca vang khắp chốn, Tự lòng người ngân khúc hát tri âm. Quyền lực thật là nghệ thuật lắng nghe, Không trên bục, mà giữa đời đồng vọng. Khi lãnh đạo biết cúi đầu trước lý, Dân sẽ nâng bằng trái tim sáng trong. Lắng nghe dân – chính là nghe Trời nói, Mỗi tiếng chân quê, mỗi giọt mồ hôi. Là bản nhạc của Đạo Trời soi tỏ, Là mệnh Trời gửi xuống giữa loài người. Chính trị biết nghe, dân không còn sợ, Vì được nói – là được sống làm người. Bao bức xúc hóa thành câu chuyện mới, Bao đau thương hóa tiếng hát vui tươi. Một lời dân – khởi đầu muôn cải cách, Một ánh nhìn – mở cánh cửa tương lai. Không có đối thoại, chính trị hóa lạnh, Có lắng nghe – xã hội sẽ nở hoa. Khi dân hát, là khi lòng dân thuận, Không ép buộc, mà tự khởi từ tin. Niềm vui ấy chẳng do quyền ban phát, Mà do hòa bình giữa Đạo và Dân. Chính trị khôn không nằm trong khẩu hiệu, Mà trong từng phản hồi chân thật. Nghe dân nói, rồi cùng dân hành động, Ấy là minh triết của người trị dân. Dân hát ca – không vì ai ra lệnh, Mà vì thấy được chính mình trong Đạo. Người cầm quyền không áp đặt tiếng dân, Chỉ khơi mạch – để dân tự ngân vang. Khi dân được hát, quốc gia sống dậy, Khi dân im lặng – thời thế suy tàn. Nghe tiếng dân – như nghe tiếng vũ trụ, Nhịp tim chung của muôn triệu nhân gian.
    Love
    2
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 29/10 - B9 BÀI THƠ CHƯƠNG 19 :
    CHÍNH TRỊ KHÉP KÍN VÀ HẬU QUẢ CÔ LẬP XÃ HỘI
    (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Khi quyền lực tự giam trong tháp ngà,
    Dân ngoài cổng chỉ còn là tiếng vọng.
    Lời than thở chẳng qua được vách lạnh,
    Xã hội mờ như khói phủ không trung.
    Chính trị khép kín – cửa lòng đóng chặt,
    Không nghe dân, chỉ sợ mất ngai vàng.
    Khi đối thoại biến thành mệnh lệnh,
    Là lúc niềm tin mục ruỗng trong dân.
    Một triều đại sợ dân như sợ gió,
    Tức đã đánh mất gốc Đạo từ lâu.
    Càng cô lập, càng xa nguồn sinh khí,
    Càng gần hơn vực thẳm diệt vong sâu.
    Không ai có thể sống giữa cô độc,
    Huống chi là quốc gia giữa nhân gian.
    Khi dân không nói – Trời cũng im lặng,
    Khi dân xa lánh – nước mất linh hồn.
    Chính trị chân chính là dòng chảy mở,
    Nối muôn tâm, muôn ý – hợp thành sông.
    Khép kín lại, dòng Đạo hóa tù hãm,
    Quyền lực kia cũng hóa đá vô hồn.
    Những bức tường không ngăn được sự thật,
    Những hàng rào không chặn nổi lòng dân.
    Càng cố che, càng phơi ra yếu đuối,
    Càng bưng bít, càng để mất niềm tin.
    Một tiếng dân – có thể làm nên sóng,
    Một ánh nhìn – soi tỏ cả triều ngôi.
    Khi chính trị quên mất dân là gốc,
    Là tự xây mồ chôn lấy chính mình thôi.
    Chỉ khi mở – chính trị thành minh triết,
    Chỉ khi nghe – quyền lực hóa nhân tâm.
    Cửa mở rộng, dân hòa cùng lãnh đạo,
    Xã hội hưng thịnh, quốc thái dân an.
    Dân không chỉ cần cơm và áo,
    Họ cần được tôn trọng, được sẻ chia.
    Chính trị mở – như Trời dang tay đón,
    Đem cô lập tan biến giữa lòng người.
    HNI 29/10 - B9 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 19 : CHÍNH TRỊ KHÉP KÍN VÀ HẬU QUẢ CÔ LẬP XÃ HỘI (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Khi quyền lực tự giam trong tháp ngà, Dân ngoài cổng chỉ còn là tiếng vọng. Lời than thở chẳng qua được vách lạnh, Xã hội mờ như khói phủ không trung. Chính trị khép kín – cửa lòng đóng chặt, Không nghe dân, chỉ sợ mất ngai vàng. Khi đối thoại biến thành mệnh lệnh, Là lúc niềm tin mục ruỗng trong dân. Một triều đại sợ dân như sợ gió, Tức đã đánh mất gốc Đạo từ lâu. Càng cô lập, càng xa nguồn sinh khí, Càng gần hơn vực thẳm diệt vong sâu. Không ai có thể sống giữa cô độc, Huống chi là quốc gia giữa nhân gian. Khi dân không nói – Trời cũng im lặng, Khi dân xa lánh – nước mất linh hồn. Chính trị chân chính là dòng chảy mở, Nối muôn tâm, muôn ý – hợp thành sông. Khép kín lại, dòng Đạo hóa tù hãm, Quyền lực kia cũng hóa đá vô hồn. Những bức tường không ngăn được sự thật, Những hàng rào không chặn nổi lòng dân. Càng cố che, càng phơi ra yếu đuối, Càng bưng bít, càng để mất niềm tin. Một tiếng dân – có thể làm nên sóng, Một ánh nhìn – soi tỏ cả triều ngôi. Khi chính trị quên mất dân là gốc, Là tự xây mồ chôn lấy chính mình thôi. Chỉ khi mở – chính trị thành minh triết, Chỉ khi nghe – quyền lực hóa nhân tâm. Cửa mở rộng, dân hòa cùng lãnh đạo, Xã hội hưng thịnh, quốc thái dân an. Dân không chỉ cần cơm và áo, Họ cần được tôn trọng, được sẻ chia. Chính trị mở – như Trời dang tay đón, Đem cô lập tan biến giữa lòng người.
    Love
    3
    0 Comments 0 Shares
  • TRẢ LỜI CÂU ĐỐ BUỔI SÁNG
    Đề 1:10 Lòng biết ơn tinh thần phụng sự của cộng đồng Hcoin1. Biết ơn vì luôn tận tâm hướng dẫn từng thành viên mới.2. Biết ơn vì đã hy sinh thời gian cá nhân để cống hiến cho cộng đồng.3. Biết ơn sự kiên nhẫn, lắng nghe và thấu hiểu khi hỗ trợ mọi người.4. Biết ơn tinh thần lan tỏa tình yêu thương...
    Love
    3
    0 Comments 0 Shares